Cô phát hiện, ở chung một chỗ với Tề Nhân Kiệt, tâm tình cô vốn là phiền muộn liền không khỏi thoải mái hơn, cười vui vẻ như vậy, liền chính cô thậm đã chí quên, đã bao lâu cô không vui vẻ như vậy.
Nhưng theo xe từ từ lái về phía Du gia, càng đến gần, tâm tình của cô lại từ từ nặng nề xuống, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Tề Nhân Kiệt nhìn ra, cũng không có nói cái gì, lại đem tốc độ xe từ từ giảm xuống, sắc mặt cũng không phục lại vẻ sáng suốt vừa rồi.
Cuối cùng, theo yêu cầu của Văn Hinh xe ngừng lại ở đầu đường, nhìn Văn Hinh sẽ phải rời đi, Tề Nhân Kiệt đột nhiên lên tiếng, dùng giọng điệu chưa bao giờ có nói với cô: "Nếu như cô muốn rời Du gia, cứ nói với tôi một tiếng."
Nghe vậy, bước chân Văn Hinh rời đi bỗng dưng khựng lại, cô quay đầu nhìn Tề Nhân Kiệt, nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt hắn, trong nội tâm khẽ động, vì vậy hướng hắn cười cảm kích, "Cám ơn anh, nếu quả thật có một ngày như vậy, tôi nhất định sẽ đi tìm anh." Nói xong, cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Tề Nhân Kiệt đưa mắt nhìn cô rời đi, cho đến khi nhìn bóng dáng nhỏ nhắn cô đi vào cửa Du gia, hắn mới lái xe rời khỏi.
Về đến trong nhà, trong lòng Văn Hinh cực kỳ thấp thỏm, buổi trưa lúc rời đi, cô không có nói với ai, như vậy là tự ý rời khỏi công việc. Nếu như bị phát hiện, khẳng định không tránh bị mắng, nói không chừng đúng như Tề Nhân Kiệt nói, sẽ bị trừ tiền lương.
Chỉ mong không có ai phát hiện!
Cô ở trong lòng cầu nguyện, nhưng vừa vào phòng khách, liền thấy Du Thần Ích đang không nhúc nhích ngồi ở đàng kia, trên mặt lo lắng giăng đầy, mà Trần quản gia là nơm nớp lo sợ đứng ở bên người hắn, không dám thở mạnh.
Trong lòng cô cả kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì, vì vậy cũng cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh của bọn hắn, nhẹ giọng kêu lên: "Thiếu gia, Trần quản gia!"
Du Thần Ích lạnh lùng nhìn cô một cái, đột nhiên đứng dậy trực tiếp đi lên lầu, không nói câu nào.
Cái nhìn kia, làm Văn Hinh thấy trong lòng một hồi lạnh lẽo, cô không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể nhìn ra được , Du Thần Ích đang tức giận, từ cái nhìn hắn nhìn cô, cô có thể kết luận, cô chính là nguyên nhân làm hắn tức giận.
Chờ sau khi Du Thần Ích vào phòng, chỉ nghe Trần quản gia rốt cuộc nặng nề thở một hơi, sau đó xoay người giáo huấn Văn Hinh: "Buổi trưa cô đi đâu vậy? Tại sao không nói với tôi một tiếng?"
"Thật xin lỗi!" Văn Hinh cúi thấp đầu nói xin lỗi, cũng không giải thích, bởi vì cô biết là mình đuối lý, cho nên đã sớm làm chuẩn bị bị mắng.
Ai ngờ, cô càng không giải thích, Trần quản gia tựa hồ càng thêm tức giận, càng thêm lớn tiếng trách mắng: "Thật xin lỗi? Cô cho rằng một câu thật xin lỗi là có thể đem sai lầm cô hôm nay cho qua sao? Cô nhớ kỹ cho tôi, về sau bất kể muốn đi đâu, đều phải tới nói với tôi một tiếng, chỉ có tôi cho phép, cô mới có thể đi ra ngoài, biết không?"
"Biết!" Văn Hinh nhỏ giọng đáp lời.
"Hôm nay tạm bỏ qua cho cô, nhưng mà vẫn phải trừ nửa tháng tiền lương của cô, lần sau nếu tái phạm, một tháng tiền lương toàn bộ khấu trừ!" Trần quản gia nói xong hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh một cái sau đó xoay người tức giận đằng đằng đi làm chuyện của mình.
Văn Hinh có chút nhục chí đứng ở đàng kia, quả nhiên bị miệng quạ đó nói trúng, bị trừ tiền lương.
Buổi tối lúc dùng cơm, Lạc Tình tính khí đại tiểu thư lại tái phát, không phải chê món này mặn thì chính là chê món canh nhạt, cuối cùng đem toàn bộ thức ăn đổ lên người Văn Hinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...