Đang lúc ấy thì Du Thần Ích từ bên ngoài đi vào, thấy Văn Hinh, mày lập tức nhíu lại. Khi hắn thấy khắp người cô toàn là nước cháo thì không khỏi ngẩn người, hắn đi tới bên cạnh Diêu Phương ngồi xuống, sau đó hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Diêu Phương vừa lúc ăn xong, bà buông chén xuống cầm khăn giấy lên ưu nhã mà xoa xoa, sau đó nhìn Văn Hinh một cái, rồi mới lên tiếng: "Hôm qua con không có về, đã quên nói với con là, từ hôm nay trở đi, Văn Hinh chính là người giúp việc trong nhà chúng ta, về sau con có chuyện gì thì bảo cô ta làm."
Du Thần Ích nghe vậy thì trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, hắn nghiêng đầu nhìn Văn Hinh, thấy bộ dạng chật vật của cô, chân mày nhíu chặt lại, trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia đau lòng.
Nhưng vừa nghĩ tới việc cô làm trước đây, thì một chút đau lòng nhất thời hóa thành hư không.
Diêu Phương thấy Văn Hinh còn ngây ngốc đứng ở đàng kia, sắc mặt lập tức thay đổi, trách mắng: "Còn đứng đó làm gì, không nhìn thấy thiếu gia về sao, còn không mau chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia!"
"Dạ!" Văn Hinh xoay người lập tức đi đến phòng bếp, rất nhanh bưng đến một chén cháo cho Du Thần Ích.
Du Thần Ích nhìn chén chao trước mặt, sau lại nhìn trên người Văn Hinh, tựa hồ đột nhiên biết cháo trên người Văn Hinh là từ đâu tới.
Nhất định là Lạc Tình, hắn đã sớm nhìn ra Lạc Tình rất không thích Văn Hinh, thậm chí còn có ý đối địch. Mặc dù hắn không biết tại sao Lạc Tình lại ghét Văn Hinh đến như vậy, nhưng hắn luôn biết tính tình của Lạc Tình, với tính khí đại tiểu thư của cô thì hễ có chút không vui thì trút giận lên người khác.
Hôm nay, khẳng định là tâm tình cô ta không tốt, cho nên liền lấy Văn Hinh trút giận.
Chỉ là, như vậy cũng tốt, hắn cũng muốn nhìn coi dưới sự hành hạ của Lạc Tình thì cô rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu.
Trước vô luận hắn nhục nhã cô thế nào, cũng không thể đuổi cô đi được, nếu như Lạc Tình có thể đuổi cô đi được thì hắn rất ư là cảm ơn cô ta.
Nghĩ như vậy, tâm tình của hắn đột nhiên lập tức tốt lên, tâm tình tốt, thì ngay cả ăn cơm cũng cảm thấy ngon.
Văn Hinh nhìn thấy hắn ăn cơm ngon như vậy, suýt nữa phẫn nộ, thật muốn bưng chén cơm trực tiếp úp lên trên đầu của hắn.
Lúc xế chiều, rốt cuộc cô có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng mới vừa nằm xuống không bao lâu, má Lý từ phòng bếp đi tới nói cho cô biết có người bên ngoài tìm cô.
Cô vừa đi tới cửa chính vừa suy tư, rốt cuộc là ai tìm đến mình, khi cô đi tới ngoài cửa thì thấy ngườ đứng ngoài cửa thì thất kinh, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
"Cha, Văn Hoa, sao các người lại đến đây?"
Ngoài cửa, đứng chính là ba ba và em trai của Văn Hinh. Chỉ thấy khoé mắt hai người, khóe miệng đều sưng đỏ, hơn nữa đầu tóc rối bời, quần áo nhăn nhó, giống như mấy ngày không tắm làm cho Văn Hinh giật mình.
Không đợi Văn Hinh đi tới, Văn Chương liền vọt lên, tay gắt gao núi chặt Văn Hinh, than thở khóc lóc mà nói: "Hinh Nhi, con phải mau cứu ba ba và em trai con!"
"Đã xảy ra chuyện gì? Các người đã làm gì?" Văn Hinh lo lắng hỏi, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng .
Văn Chương lôi kéo tay của con gái, nước mắt nước mũi khóc kể lể: "Là đám người cho vay nặng lãi, bọn họ thấy chúng ta hai tháng còn chưa đến đưa tiền, ngày hôm qua liền chạy tới trong nhà, đập phá đồ vật trong nhà, còn đánh ba ba và Tiểu Hoa thành như vậy, hơn nữa còn cảnh cáo chúng ta, nếu như cuối tháng này không trả tiền, sẽ khiến cho chúng ta. . . . . . khiến cho chúng ta chết không có chỗ chôn!"
Ông nói xong, nhớ lại đám người hung thần ác sát ngày hôm qua, thân minh không khỏi phấn chấn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...