Tề Nhân Kiệt và Du Thần Ích vào tới nơi, thấy bên trong trống rỗng, chỉ có Văn Hinh chân bị trói vào cột, cô ngồi trên một chiếc ghế, sắc mặt cả hai đại biến, “ Văn Hinh!” Hai người đồng thời kêu lên tiếng, muốn bước lên cứu cô, nhưng cánh cửa bên trong mở ra khiến cả hai ngưng thở trong giây lát!
Bởi vì bọn họ thấy, bên cạnh Văn Hinh xuất hiện thêm một người, tay người nọ còn cầm một tấm thủy tinh đặt ở cổ của Văn Hinh, khiến tim cả hai như ngừng đập trong giây lát.
"Ha ha. . . . . ." Lạc Tình cười, lúm đồng tiền như hoa, “ Anh họ à, Tề công tử, rốt cuộc các người cũng đã tới, tôi chờ các người lâu rồi!”
"Lạc Tình?” Du Thần Ích tỏ vẻ mặt khó tin, “ Cô làm cái gì đấy? mau thả Văn Hinh ra!”
Tề Nhân Kiệt cũng bị một màn trước mắt gây kinh sợ, anh không ngờ rằng, kẻ bắt cóc Văn Hinh lại là Lạc Tình, người thoạt nhìn có vẻ nho nhỏ yếu ớt.
“ Thả cô ta à?” Lạc Tình ngưng cười, giương mắt nhìn hai người đang đứng cách cô ta không xa, tự nhiên nói: “ Thả cô ta cũng được, tôi cần tiền, các người mang tới chưa? Mỗi người một tỷ, một xu cũng không được thiếu, hơn nữa tôi muốn tiền mặt!”
“ Nếu như mà mỗi người chúng tôi đưa cho cô một tỷ tiền mặt, cô xác định là cô đi được sao?” Tề Nhân KIệt không nhịn được trợn trắng mắt, thật đúng là đàn bà không có đầu óc!
Lạc Tình tức giận, “ Tôi bất biết, tôi chỉ cần tiền, rốt cuộc các người mang tới không?” Cô ta nói xong, ghim thủy tinh cứa vào thịt ở cổ Văn Hinh, lập tức Văn Hinh cảm thấy tê tê, máu tươi ứa ra, Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt kinh hãi, vội vàng đáp ứng.
"Tình nhi, cô chờ chút, tôi lập tức cho người mang một tỷ tới!” Du Thần Ích nói xong, vội móc điện thoại ra gọi cho Lam Dật Thần, bảo anh lập tức chuẩn bị 1 tỉ tiền mặt tới đây, sau khi nói địa chỉ Lam Dật Thần có hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh không nói, liền cúp điện thoại.
Tề Nhân Kiệt cũng giống vậy, gọi điện thoại cho thư kí của anh, bảo thư kí mang tiền đến trong vòng nửa tiếng.
Nhìn bọn họ gọi điện thoại xong, rốt cuộc Lạc Tình cười, “ bây giờ còn thời gian, không bằng chúng ta bắt đầu chơi một trò cá cược nhỏ đi, trò gì thì tốt nhỉ?” Cô ta nói xong, nghiêng đầu nghĩ, ra chiều suy nghĩ rất khổ não.
Thấy nụ cười âm trầm trên gương mặt cô ta, lần đầu tiên Du Thần Ích thấy một Lạc Tình xa lạ đến thế, tựa như anh chưa tình biết cô ta vậy, “ Tình Nhi, cô không được làm loạn, chúng tôi đã đáp ứng cho cô tiền, cô phải thả Văn Hinh!”
Anh nói xong, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Văn Hinh, đúng lúc này cô cũng nhìn về phía anh.
Thì ra bọn họ chính là người mà Lạc Tình nhắc tới lúc nãy!
Cô nhìn Du Thần Ích, thấy được sự lo lắng của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy vui sướng, có chút cảm động, lại pha chút hạnh phúc dâng lên trong cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...