Sau đó, Du Thần Ích quay đầu về phía bàn làm việc cũ của Văn Hinh, đó là chiếc bàn mà hắn thiết kế vì cô, chỉ vì có thể dễ dàng nhìn thấy cô, chăm sóc cô. Trước mắt hắn, tựa hồ xuất hiện bộ dáng chuyên chú của Văn Hinh lúc cô đang làm việc, bộ dáng ấy thực sự đã mê hoặc hắn, khiến mỗi lần nhìn thấy hắn không thể nào rời mắt được.
Đột nhiên, sự nghiêm túc lại bình tĩnh trên gương mặt hắn dần chuyển thành vẻ thống khổ, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch. Sau đó hắn chợt nhìn thấy hình ảnh mình túm kéo tóc của cô đêm nọ, động tác thô bạo, căn bản không thèm chú ý cô đang có bầu.
Một màn kích thích này, hắn đột nhiên vung cánh tay dài lên, hất tất cả văn kiện tài liệu trên mặt bàn xuống đất. Nhìn đống tài liệu rơi vãi trên mặt đất, lòng hắn đau như cắt, hắn càng thêm hận chính bản thân mình.
Tại sao mình lại có thể đối xử với cô ấy như vậy?
Du Thần Ích vò đầu bứt tai mình, lúc này anh ta chỉ muốn tự tay giết chính mình. Trong lòng chỉ còn toàn sự hối hận và tự trách khiến anh ta không muốn thừa nhận hết thảy. Giờ phút này, đột nhiên anh ta muốn đi uống rượu.
Có lẽ, say sẽ khiến bản thân khá hơn một chút.
. . . . . . . . . . . .
Hôm nay là ngày Văn Hinh được xuất viện. Sáng sớm, Tề Nhân Kiệt và thím Trương tới đón cô. Lăng Hạo Hiên cũng cố ý xin nghỉ một buổi, nói là đưa cô tới nhà Tề Nhân Kiệt, thật ra thì trong lòng cô vẫn có chút không yên lòng mặc dù Tề Nhân Kiệt đã sắp xếp rất chu đáo rồi.
Thế nhưng chỉ vừa mới xin phép nghỉ, anh đã nhận được một cuộc điện thoại nói có ca cấp cứu gấp, ngay lập tức anh phải chạy về làm phẫu thuật. Bất đắc dĩ, anh phải gấp gáp rời đi, trước khi đi, anh còn liên tục dặn dò Văn Hinh, nếu như Tề Nhân Kiệt dám khi dễ cô, thì nhất định phải đến tìm anh, Văn HInh mìm cười gật đầu đáp ứng ngay.
Tề Nhân Kiệt đưa Văn Hinh về tới nhà mình rồi, nhưng mà đang chuẩn bị mở cửa, thấy bên trong nhà đột nhiên xuất hiện hai người khiến anh cảm thấy vô cùng sửng sốt.
“ Nhân Kiệt, con về rồi à!” Một người phụ nữ tầm trên dưới năm mươi tuổi lập tức tươi cười ra đón, cũng trực tiếp đi tới cạnh Văn Hinh, quan sát từ trên xuống dưới một phen, sau đó trên mặt bà ấy lộ ra vẻ mặt vô cùng hài lòng.
“ Cháu chính là Văn Hinh ư, xin chào, ta là Lỗ Cầm, là mẹ Tề Nhân Kiệt.” Bà vô cùng thân thiện đưa tay ra kéo tay Văn HInh, rồi đưa cô vào phòng. “ Đi, chúng ta vào nhà rồi nói.” Bà ấy cư nhiên không thèm đếm xỉa gì tới con trai mình, bỏ lại Tề Nhân Kiệt một mình ngoài cửa.
Tề Nhân Kiệt nghiêng đầu hung hăng trợn mắt nhìn thím Trương bên cạnh một cái, “ Có phải thím nói cho bà ấy biết không vậy?”
Thím Trương rụt cổ, có chút sợ nói: “ Phu nhân rất quan tâm cậu!” Nói xong, nhanh chóng đi vào trong.
Nhìn bóng lưng thím Trương rời đi, Tề Nhân Kiệt không khỏi nghiến răng nghiến lợi, trách bà ấy lỡ miệng. Lần này thì tốt rồi, vốn là đang cho là có thể cùng Văn Hinh trải qua thế giới hai người, hiện giờ anh lại bị mẹ mình dính vào, không chừng thành trò cười rồi.
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ánh mắt anh cũng không hề chú ý liếc tới một người đàn ông vẫn lẳng lặng đứng một bên nhìn mình, sắc mặt bỗng chốc lạnh hẳn. Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông kia một cái, hừ lạnh một tiếng, sau đó đi thẳng vào trong nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...