Thấy có người tranh giành với mình, lập tức Tề Nhân Kiệt trợn mắt, quét
về phía Lăng Hạo Hiên, “ Cậu lại tính tranh với tôi phải không?’
Lăng Hạo Hiên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Tề Nhân Kiệt, trên gương mặt anh tỏ rõ thái độ kiên quyết.
Thấy thế,Tề Nhân Kiệt đang định nói thêm điều gì, Văn Hinh lại đột nhiên mở miệng nói: “ Hạo Hiên, hai ngày nay cậu đã giúp mình rất nhiều, ở
chỗ cậu nếu có phòng tiện nghi một chút, tiện đường đi lại, vậy thuê
giúp mình đi.” Vừa rồi cô đã nghĩ cẩn thận qua, nhà họ Du tuyệt đối cô
không trở về nữa rồi, nhưng cô cũng không thể phiền tới hai người này,
cho nên vẫn là nên thuê nhà ở bên ngoài ở tạm đi. Về sau sinh con rồi,
cô sẽ đi tìm việc, tự mình nuôi con khôn lớn.
Cô vừa nói xong, lập tức hai người đàn ông đồng thời phản đối, “ Không được!”
Tề Nhân Kiệt nhìn cô nói, “ Với bộ dạng với tính tình của em bây giờ, ai dám cho em thuê phòng?”
Lăng Hạo Hiên cũng lo lắng nói: "Một mình cậu ở bên ngoài, ngộ nhỡ có
chuyện gì xảy ra, cậu định để bọn mình hối hận cả đời sao?”
Văn Hinh nhìn hai, thấy mặc dù vẻ mặt hai người khác nhau, nhưng trên
mặt đều có một bộ dạng kiên trì, một loại cảm giác vô lực nhất thời trỗi dậy trong cô. Cuối cùng, cô đành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “
Vậy cũng tốt, vậy như hai người quyết định đi, miễn là đưa mình ra khỏi
cái bệnh viện này là được.”
Tiếp theo đó, Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên cãi cọ tới nửa giờ , cuối
cùng kết thúc bằng thất bại thuộc về Lăng Hạo Hiên. Nhưng Tề Nhân Kiệt
cũng đồng ý, để anh thường xuyên tới thăm Văn Hinh, Tề Nhân Kiệt cũng
chuẩn bị một phòng đặc biệt, để anh có thể tới nghỉ ngơi. Bởi vì thế,
Lăng Hạo Hiên mới chịu thỏa hiệp.
Đầu tiên, Văn Hinh nhìn bọn họ tranh luật đỏ mặt tía tai, cảm thấy hai
người có ý rõ ràng, nhưng cãi nhau mãi, cũng cảm thấy nhàm chán, cuối
cùng cô ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi.
Du Thần Ích trở lại công ty, vừa rồi hắn trở lại phòng làm việc của
mình, đã thấy Lam Dật Thần mang theo bộ mặt quỷ mị theo đuôi đi vào,
mong đợi hỏi : “ Thế nào, nói chuyện với chị dâu chưa?”
Du Thần Ích lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không nói lời nào, đi thẳng tới bàn làm việc, ngồi xuống làm việc.
Lam Dật Thần thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng lập tức có đáp án rồi, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “ Chị dâu có tha thứ cho cậu
không?”
Trả lời anh, vẫn là chỉ có trầm mặc.
Nhìn hắn làm bộ như không nghe thấy, Lam Dật Thần thở dài, bất đắc dĩ
nói: “ Ai, thấy vậy chị dâu thật thương tâm!” Nói xong, anh xoay người
đi ra ngoài.
Chờ Lam Dật Thần đi rồi, Du Thần Ích mới ngẩng đầu lên, nhìn ra phía cửa làm việc, đột nhiên hắn cảm thấy thống khổ.
Lam Dật Thần nói không sai, lần này, quả thực hắn đã làm tổn thương cô thật sâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...