Trước câu hỏi của cô, Diêu Phương không thể trả lời nổi, chỉ có thể trầm mặc.
Bà cũng không rõ con trai của mình lắm, từ nhỏ tới lớn, cho dù có phạm
phải sai lầm gì, cũng chưa thấy lần nào nó cúi đầu nhận sai?
Nhìn thấy Diêu Phương trầm mặc không nói gì, Văn Hinh sớm đã hiểu rõ,
nếu như Du Thần Ích chịu đến nói xin lỗi, thì anh ta đã sớm tới rồi. Thế mà, cô vừa cười vừa nói, “ Anh ta muốn như thế nào bây giờ, không chịu
nhận chi phiếu hai ngàn vạn, nhưng cũng không muốn tới xin lỗi tôi, anh
ta là đang muốn tổn sức đấu với tôi sao? Tôi muốn nhìn xem, đến cuối
cùng, ai mới là người phải hối hận trước đây.”
"Văn Hinh!" Diêu Phương nhìn thấy sự quyết liệt trên khuôn mặt của Văn Hinh, trong lòng bà càng thêm lo lắng.
"Không phải là hai ngàn vạn sao?” Văn Hinh cười nói, nụ cười kia rực rỡ
như đóa anh túc đang nở rộ, khiến cô vô cùng xinh đẹp, lại mang một lực
hấp dẫn mạnh mẽ. “ Mặc dù tôi không có tiền, nhưng tôi có thể lấy cái
mạng này ra đền, nếu như một mạng chưa đủ, vậy thì còn mạng của đứa nhỏ
trong bụng tôi nữa, như vậy hẳn là đủ đi.”
Nói đoạn, cô nhìn Diêu Phương, trên gương mặt xinh đẹp vẫn ẩn hiện ý
châm chọc, “ Bà nói xem, khi anh ta biết đứa bé này là của anh ta, đáng
tiếc thì đã muộn rồi, anh ta sẽ biểu hiện như thế nào nhỉ?”
“ Văn Hinh, cô không nên nói như vậy.” Diêu Phương liền bước lên phía
trước nắm lấy tay cô, vội vàng nói: “ Nếu như Thần Ích không muốn đứa bé này, tôi muốn, tôi,….
"Không!" Thế nhưng Văn Hinh lại thoáng cái hất bỏ tay bà ra, bởi vì nhất thời dùng sức quá mạnh, tác động tới toàn bộ dây thần kinh, khiến hai
hàng lông mày cô nhăn lại, “ Tôi sẽ không giao đứa bé này cho nhà họ Du
các người, bất cứ người nào cũng không được, ngay từ lúc tôi rời khỏi
cửa nhà họ Du, đứa bé này đã không còn bất kì quan hệ gì với nhà họ Du
các người nữa.”
Diêu Phương bị Văn Hinh hất ra, đứng không vững, thiếu chút nữa té ngã
xuống đất. Bà nhìn ánh mắt tràn đầy hận ý của Văn Hinh, trong lòng không ngừng lo lắng,” Văn Hinh, rốt cuộc cô muốn như thế nào mới bằng lòng
tha thứ cho Thần Ích?”
“ Muốn tôi tha thứ cho anh ta?” Văn Hinh cười lanh, “ trừ phi anh ta tự
mình quỳ xuống xin lỗi tôi, bằng không, đừng mơ tôi sẽ tha thứ cho anh
ta.”
Nghe vậy, Diêu Phương giật mình, ngơ ngác nhìn Văn Hinh, nhìn đôi mắt
sâu cùng nụ cười lạnh của cô, bà không nói nên lời. Bà nhìn Văn Hinh hồi lâu, cô vẫn thủy chung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không thèm liếc
nhìn bà lấy một cái, cuối cùng bất đắc dĩ bà đành rời đi.
Chờ Diêu Phương đi rồi, Văn Hinh quay đầu lại, lại ngoài ý muốn thấy
Lăng Hạo Hiên đã đứng ở cửa từ bao giờ, anh vĩnh viễn nở nụ cười dịu
dàng tươi cười với cô, mũi cô đột nhiên cay cay, nước mắt cứ như vậy rơi xuống không thể kiềm chế được.
Thấy cô đột nhiên khóc to, nụ cười trên mặt Lăng Hạo Hiên phút chốc biến mất, rất nhanh anh đã bước tới giường bệnh của cô, cầm lấy tay cô, lo
lắng hỏi: “ Làm sao vậy??”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...