Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

“ Được rồi, mình đút cho cậu !” Lăng Hạo Hiên cũng đang có ý đó, vì vậy
lấy cháo từ trong hộp cơm ra, từ từ đút cho Văn Hinh, anh hỏi: “ Dễ ăn không?”

"Ừ!" Văn Hinh vui vẻ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thỏa mãn.

Thấy cô cười như vậy, Tề Nhân Kiệt cảm thấy, có lẽ chỉ có ở cùng một chỗ với Lăng Hạo Hiên, Văn Hinh mới cười vui vẻ như vậy, đó mới là lúc cô
vui vẻ hạnh phúc nhất!

Bởi vì Văn Hinh ở cùng với anh, chưa bao giờ anh trông thấy nụ cười tinh khiết vô lo vô nghĩ như vậy.

Lúc này, đột nhiên anh có chút hâm mộ Lăng Hạo Hiên, bởi nụ cười ấy chỉ thuộc về anh ấy.

Nhìn hình ảnh hết sức hài hòa phía trước mắt, đột nhiên anh cảm thấy có
dư thừa, vì vậy mới lựa chọn rời đi, “ Văn Hinh, tôi về trước đây, có
thời gian lại qua thăm em.”


"Ừ, lái xe cẩn thận.” Văn Hinh gật đầu, không quên dặn dò anh, một câu nói của cô, lại khiến anh cảm thấy có chút cảm khái.

Xem ra, cô cũng có quan tâm tới mình đấy.

Lần này cô phải chịu đựng tổn thương cực lớn, nên thân thể của Văn Hinh trở nên suy yếu, ăn no xong, cô lại lăn ra ngủ.

Nhìn cô nằm ngủ mê man, đột nhiên Lăng Hạo Hiên lộ ra vẻ mặt thống khổ,
nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Đến tột cùng phải tới khi nào cậu mới hiểu được
lòng của mình? Mình phải làm sao mới có thể khiến cậu hiểu được lòng của mình?”

Nhưng mà, cho dù cô chưa từng hiểu tình cảm của anh đối với cô, cho dù
cô biết nhưng lại giả bộ không biết, thì đối với đoạn tình cảm này, anh
cũng không oán, không hối hận.

Anh lẳng lặng nhìn cô một lát, sau đó mới buồn rầu rời đi. Anh rời đi
không lâu, Văn Hinh vốn đã ngủ tự bao giờ, nước mắt từ trong khóe mắt cô chậm rãi chảy xuống, từng giọt từng giọt, sau đó cô từ từ mở mắt….


Trưa ngày hôm sau Tề Nhân Kiệt lại đến, đồng thời còn dẫn theo một
người, “ Đây là thím Trương, từ nay về sau bà ấy ngày ngày sẽ mang cơm
tới cho em.”

“ Văn tiểu thư, cô khỏe chứ.” Thím Trương lập tức chào Văn Hinh, vẻ mặt tươi cười.

Văn Hinh kinh ngạc nhìn Tề Nhân Kiệt, thấy anh mặc dù có vẻ mệt mỏi,
nhưng trông tinh thần đã khá hơn hôm qua rất nhiều, trong lòng cô cảm
thấy có chút vui mừng.

Như thế này mới là Tề Nhân Kiệt mà cô quen nha, ngày hôm qua nhìn bộ
dạng của anh, quả thực đã khiến cô sợ tới mức không dám nhận anh.

Sau đó, tầm mắt của cô rơi trên người thím Trương mà anh đưa tới, “ Cái
đó…. Thật ra thì không cần phiền như vậy, ở bệnh viện ngày nào cũng có
làm bữa ăn dinh dưỡng rồi.”

“ Ai nha, cơm bệnh viện làm sao đủ dinh dưỡng.” Không đợi Tề Nhân Kiệt lên tiếng, thím Trương lại nói trước, bà đi tới trước giường bệnh của
Văn Hinh, cầm hộp cơm trên tủ đầu giường mà mình vừa mang tới, sau đó
bày ra các món ăn đầy mỹ vị, khiến Văn Hinh không khỏi thèm ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui