Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Cô vẫn luôn cho là, mình bị chính cha mẹ ruột của mình nhẫn tâm vứt bỏ, lúc trước vẫn còn có chút oán hận họ, hận hộ độc ác, chưa từng nghĩ tới, sự thật lại bởi vì có họ bảo vệ cô mới có thể sống tới bây giờ. Nếu như không phải có họ, e rằng cô cũng đã sớm đi cùng với họ trong trận tai nạn thảm khốc ấy rồi.

Oán hận trong lòng bây giờ đã bị sự áy náy, cảm động thay thế.

Thì ra là, họ cũng không vứt bỏ cô!

Thì ra là, họ luôn yêu thương cô!

Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Văn Hinh bởi vì tâm bị thương mà khóc lên, trên gương mặt cô lại lộ ra nụ cười vui vẻ rực rỡ, cô nói “ Bia mộ của họ bây giờ ở nơi nào ạ, cháu muốn đi thăm họ ạ.” Họ yêu cô như vậy, mà nhiều năm qua, cô cũng chưa một lần tới thăm họ, cô cảm thấy hổ thẹn!

Ánh mắt Viện trưởng Lưu lộ ra một tia tán thưởng, bà mỉm cười, nói: “ Ở nghĩa trang Thanh Sơn…”


Ra khỏi viện mồ côi, Văn Hinh vẫn an tĩnh tới khác thường, Diêu Phương cũng cảm thấy lo lắng cho cô, bà không chỉ lo lắng cho một mình cô, mà còn lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng cô, phụ nữ có thai cấm kị nhất là tâm tình bị kích động quá lớn.

“ Mẹ đi về trước, Thần Ích đưa Văn Hinh tới nghĩa trang đi, chăm sóc cô ấy thật tốt nhé.”Diêu Phương nghiêm túc dặn dò Du Thần Ích, lại lo lắng nhìn Văn Hinh một cái, lúc này mới lên xe trở về.

"Đi thôi, tôi đưa cô tới nghĩa trang.” Chờ Diêu Phương rời đi, Du Thần Ích mới ôm lấy hông Văn Hinh, đưa cô ngồi lên xe, Văn Hinh cũng không hề cự tuyệt.

Dựa theo địa chỉ viện trưởng Lưu cho, Văn Hinh và Du Thần Ích rất nhanh tìm được mộ của cha mẹ Văn Hinh. Trên bia mộ cũ kĩ, ngay cả một tấm hình cũng không có, chỉ khắc tên cùng ngày giờ tử vong của họ.

Văn Hinh lẳng lặng đứng ở đằng kia, không nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tên tuổi trên bia mộ, đem hai cái tên này khắc sâu vào trong tim mình.


Bởi, đó là tên tuổi của cha mẹ ruột cô.

Du Thần ích lẳng lặng đứng phía sau cô, nhìn thân thể nhỏ nhắn gầy gò, trong lòng cảm thấy đau như cắt.

Hắn biết, cô gái này vẫn luôn kiên cường, kiên cường tới mức không hề dễ dàng rơi lệ, cho tới tận bây giờ, hắn cũng chưa từng nhìn qua dáng vẻ bi thương thống khổ của cô.

Nếu như cô cũng giống như những người phụ nữ khác, cũng sẽ khóc sẽ náo, hắn ngược lại cũng sẽ không cần phải lo lắng cho cô .

Nhưng mà cô lại tỉnh táo tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra, khiến hắn càng thêm lo lắng.

Chỉ có trời mới biết hiện tại hắn muốn ôm chặt cô vào trong ngực, an ủi cô, chia sẽ những dồn nén cô phải chịu đựng, những thống khổ trong cô. nhưng mà hắn biết, cô cũng không cần, giờ đây hắn cứ lẳng lặng đứng cùng với cô, muốn cho cô sự an ủi tốt nhất.

Cả nghĩa trang chỉ có hai người bọn họ, có vẻ dị thường, vắng vẻ. Một trận gió lạnh lẽo thổi qua, cái lạnh chui vào da thịt, khiến người ta không khỏi rùng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui