Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Có lẽn, bên cạnh hắn cần một người như cô!

Thấy hắn thủy chung không nói lời nào, Văn Hinh không khỏi nhíu mày, hỏi: “ Thế nào? Kế hoạch này không được sao?”

“ Cứ thực hiện như lời cô nói đi, chuyện này giao cho cô phụ trách toàn quyền.” Du Thần Ích yên tâm giao chuyện này cho Văn Hinh, hắn tin tưởng cô nhất định sẽ làm hắn hài lòng.

“ Ok!” Văn Hinh cũng không từ chối, nhận nhiệm vụ. Cô đã đáp ứng Diêu Phương trợ giúp Du Thần Ích, cũng không phải chỉ là nói suông.

Sau đó, tầm mắt cô rơi vào sấp tài liệu dầy chất đống trên mặt bàn làm việc, “ Công ty đã mất nhiều nhân viên như vậy, anh không có ý định tuyển thêm người sao?” Nếu như ngày nào cũng phải làm việc cường độ cao như vậy, cho dù người có làm bằng sắt, cũng không chịu nổi.


Nghe vậy, Du Thần Ích nhìn cô, đoạn bảo: “ những người đó là đều là những người khá được coi trọng trong quá khứ, nếu như đối phương rắp tâm muốn đối phó chúng ta, nói không chừng muốn thừa dịp chúng ta tuyển thêm nhân sự, phái chính người của chúng tới công ty chúng ta làm gián điệp.”

Nghe hắn nói vậy, Văn Hinh suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, trong lòng đột nhiên cảm thấy bội phục Tề Nhân Kiệt có thể nghĩ ra kế một hòn đá hạ hai con chim này, không những khiến nội bộ công ty Du Thần Ích lâm vào tình trạng hỗ loạn, thậm chí tê liệt bộ máy hoạt động, mà còn có thể nhân cơ hội Du Thần Ích tuyển thêm nhân sự, cho người của mình vào nằm vùng, tiếp cận cơ mật của Overlord, như vậy càng dễ dàng đánh bại Du Thần Ích rồi.

Nghĩ tới điều này, cô chỉ nhàn nhạt cười nói: “ Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người.” Cô như là đang khuyên hắn, cũng như đang nhắc nhở hắn.

Du Thần Ích nghe xong cũng thấy chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ, sau đó tựa như hiểu ra điều gì, hắn nở nụ cười thản nhiên, nói: “ Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”


Hắn nói cám ơn với cô sao?

Lần này, đến lượt Văn Hinh giật mình, cô ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt cô hiện rõ vẻ khó tin .

“ Sao vậy?” Du Thần Ích có chút nghi ngờ, khó hiểu hỏi cô.

Văn Hinh lập tức sửng sốt, “ Không có gì.” Cô tránh khỏi ánh mắt tìm tòi của hắn, tầm mắt một lần nữa rơi vào hộp cơm bị hắn bỏ qua một bên, “ Cơm của anh nguội rồi, tôi giúp anh hâm nóng lại, cho dù có bận rộng thêm nưa, cũng nên ăn cơm.”

Cô cầm lấy hộp cơm xoay người đi ra cửa, Du Thần Ích muốn ngăn cản cô, khóe miệng hơi co giật, nhưng một chữ cũng không thốt lên được, trong mắt hắn lộ ra một tia rối rắm.

Thời điểm Văn Hinh chỉ còn mấy bước nữa là đi ra tới cửa, chỉ thấy cánh cửa đang khép chặt đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người nhanh chóng xông vào, “ Anh họ, a…..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui