Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Cô nhìn phong cảnh xung quanh, lá thu xào xạc trong gió, cảnh đẹp như trong tranh vẽ. Cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên hít thở không khí trong lành, gió thu một hồi mơn trớn,mái tóc dài của cô tung bay trong gió, hình ảnh này, vô cùng đẹp.

Du Thần Ích cũng không xuống xe, mà ngồi trong xe nhìn Văn Hinh, sắc mặt hắn vốn thâm trầm, nhìn thấy cô đang chìm đắm trong cảnh đẹp tư nhiên, êm ái dịu dàng, dáng vẻ yếu ớt của cô khiến hắn cảm thấy ngẩn người, ánh mắt lộ ra một vẻ si mê, chỉ có điều hắn chưa nhận ra mà thôi.

Một lúc lâu sau, Văn Hinh mới chậm rãi mở mắt ra, lúc này cô cảm thấy thoải mái thư thái hơn nhiều, giống như một tòa lâu đài đè trong lòng cô bị dời đi, ngay cả tâm tình của cô cũng trở nên vui vẻ hơn.

Cô quay đầu nhìn Du Thần Ích vẫn ngồi trong xe không hề nhúc nhích, đột nhiên cô nhìn về phía hắn lộ ra nụ cười ngây thơ tinh khiết như trẻ thơ, lúm đồng tiền duyên dáng hiện ra, khiến ánh mắt Du Thần Ích hơi chậm lại, hắn không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa.


"Cảnh sắc nơi đây thật đẹp , đi với tôi một lát nhé.” Ánh mắt mịt mờ, hắn nói với cô như vậy.

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, mãi lâu sau, hắn mới không tự chủ được gật đầu, đẩy cửa xuống xe đi tới bên cạnh cô.

Thấy Du Thần Ích đồng ý yêu cầu của mình, nụ cười trên khuôn mặt Văn Hinh càng đậm hơn. Cô vốn cho là nhất định hắn sẽ lạnh lùng cự tuyệt, hoặc là trực tiếp kéo cô đi, lại không ngờ hắn thế nhưng lại đồng ý.

Cô cười với hắn, sau đó xoay người đi tới phía trước, cô bước đi chầm chậm, cực kì chậm.


Nụ cười đó phát ra từ nội tâm cô, từ khi biết cô tới giờ, hắn đã từng thấy cô cười, nhưng chưa từng thấy cô cười vui vẻ đến vậy, vô lo vô nghĩ, khiến hắn kìm lòng không đậu, bước đi cùng cô.

Không khí trở nên ấm áp theo, hai người cứ lẳng lặng bước đi, không ai muốn đãnh gãy không khí ấm áp này.

Du Thần Ích càng thêm không đành lòng, hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy khóe miệng của cô khẽ nhếch lên, khóe mắt chân mày cũng hàm chứa nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười ấy, thanh khiết, như đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nụ cười ấy, đến thần thánh cũng không thể xem thường, mà đều bị nụ cười của cô thu hút, chính nụ cười ấy đang thu hút hắn, khiến hắn không thể dời mắt.

Nếu như, hắn có thể cứ như thế bước đi cùng cô…

Trong tim của hắn đột nhiên nổi lên ý niệm kì lạ như vậy, khiến hắn bỗng nhiên dừng bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui