Nghe vậy, Du Thần Ích lại thấy cửa phòng giải phẫu đóng chặt , đèn đỏ còn sáng, vì vậy bèn đẩy Tề Nhân Kiệt ra, định xông thẳng vào bên trong.
Nghe thấy tiếng động, Lăng Hạo Hiên quay người lại, nhìn thấy gương mặt âm trầm của DU Thần Ích, lại thấy hắn một mực muốn xông vào phòng giải phẫu, sắc mặt đại biến, anh vội vàng ngăn cản hắn:
“ Anh làm gì đấy?”
Du Thần ích lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng hạo Hiên, cắn răng nói từng chữ:
“ Mở cửa ra.”
bộ dáng của hắn tựa như muốn nói nếu Lăng Hạo Hiên không tránh ra, hắn sẽ động thủ vậy.
"Bên trong đang làm giải phẫu, anh không thể vào được.”
Lăng Hạo hiên vẫn không nhúc nhích, vả lại kiên quyết nhìn thẳng Du Thần Ích, không hề sợ hãi.
“ Tôi bảo anh tránh ra!”
Du Thần ích đã không còn bình tĩnh rồi, đang chuẩn bị động thủ đánh Lăng Hạo Hiên, đột nhiên cửa phòng bệnh được mở ra, Văn Hinh nở nụ cười đi ra .
Thấy Văn Hinh, Du Thần Ích lập tức ngây ngẩn cả người. mà nhìn thấy Du Thần ích, nụ cười trên gương mặt Văn Hinh cũng liền tắt ngấm, trong chốc lát nụ cười ấy thay bằng một bộ mặt lạnh như băng, “Anh định làm gì ?”
Du Thần Ích buông Lăng Hạo Hiên, từ từ đi tới trước mặt Văn Hinh, chăm chú nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt xa cách, hỏi:
: "Đứa bé đâu?"
( mie con mi à mà hỏi? đứa bé 1 ở trong bụng 2 ở ngoài bụng, 3 là không còn mới có 1 tháng lấy đâu ra?)
“ Bỏ rồi.”
Văn Hinh không chút nghĩ ngợi đã trả lời, cô dời tầm mắt mình, căn bản cũng không tình nguyện nhìn Du Thần ích thêm một chút nào nữa.
Du Thần ích nghe thấy thế, sắc mặt lại càng thêm âm trầm, nhưng không nói gì nữa, chỉ có chút phẫn hận nhìn chằm chằm Văn Hinh, bộ dáng kia như là hận không thể bóp chết cô vậy.
( đùa chứ é thấy bộ nào th nam 9 nực cười như th này)
Nhận thấy được sự khác thường của hắn, Văn Hinh không khỏi nghi ngờ nhìn hắn, thấy hắn đnag nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm mình, vì vậy cô chợt nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“ Thế nào, cũng không phải con anh, anh quan tâm tới nó làm gì?’
Thật ra thì cô căn bản cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ biết hắn nhất định sẽ không thừa nhận đứa nhỏ là của hắn. bởi vì trong mắt hắn, cô chính là loại ong bướm, vì tiền có thể tùy tiện lên giường với đàn ông.
Loại phụ nữ như cô, làm sao có thể khẳng định cha của đứa bé trong bụng cô rốt cuộc là con ai?
Nghe vậy, ánh mắt của Du Thần ích đã rét lanh, đột nhiên đưa tay nắm thật chặt cằm Văn Hinh, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, giận dữ hỏi:
“ Đứa bé đã chết kia là của ai?’
Văn Hinh rõ ràng có thể cảm nhận được từ trên người hắn đang tản mát một sự tức giận mãnh liệt, nhưng cô cũng không hề e ngại, chẳng những không sợ, ngược lại còn nở nụ cười:
“ Đứa bé là của ai, thì mắc mớ gì tới anh? Anh cho rằng anh là ai? Tại sao tôi nhất định phải nói cho anh biết?”
“Cô ——"
Du Thần ích giận dữ, đột nhiên có loại kích động muốn xé nát người phụ nữ này. Hắn cố nén lửa giận, hỏi một lần nữa:
“ Đứa bé này rốt cuộc là con ai? “
Ngày hôm qua sau khi nghe những lời Lam dật Thần nói, hắn cơ hồ cũng tin đứa bé trong bụng cô là con hắn, bởi vì tin , cho nên mới vội vã chạy tới bệnh viện, nhưng mà không nghĩ hành động này của mình lại biến thành truyện nực cười nhất trên thế gian này.
Đứa bé kia, cũng không phải con hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...