Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Có điều, hắn vừa quay đầu nhìn về nơi khác, liền nghe thấy tiếng hét to của Tề Nhân Kiệt

:” Lập tức trở về cùng anh!”

Nghe thấy âm thanh này, hắn quay lại , trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

"Ah, nhìn bộ dạng Tề Nhân Kiệt hình như là biết người kia,”

Không chỉ có Du Thần Ích nổi lên nghi ngờ mà ngay cả Lam Dật Thần cũng nhận ra.

“ Tôi sẽ không về cùng anh.”

Văn HInh thấy lần này mình nhất định trốn không thoát, định bỏ mũ bảo hiểm ra, nhìn Tề Nhân Kiệt vẫn đang chặn trước xe của mình, lạnh lùng châm chọc:

“ Tề Nhân Kiệt, có phải anh đã xen quá nhiều vào chuyện của người khác rồi không, ( nguyên bản cv là chõ mõm ), tôi nhớ rằng tôi với anh không hề có giao tình gì sâu đậm đi”

Cô biết nói như vậy có chút quá đáng, dù sau trước kia người ta cũng đã từng giúp cô, nhưng mà lúc này cô vì muốn thoát được anh chỉ còn cách nói như vậy.


“ Anh xen vào việc của người khác?”

( đổi Tề Nhân Kiệt xưng anh với VH nhé)

Tề Nhân Kiệt nghe cô nói vậy , anh nheo con ngươi xinh đẹp chăm chú nhìn Văn Hinh, có chút tức giận nói:

“ Được rồi, là anh xen vào chuyện của người khác, vì tìm cô gái này, mà suốt cả tháng này anh không có một giấc ngủ ngon nào, mỗi ngày đều như hồn ma lang thang lái xe khắp nơi mò mẫm tìm kiếm, thiếu chút nữa còn bị xe khác đụng vào.”

Nghe vậy, Văn Hinh sinh lòng áy náy, không khỏi cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi!"

Cô chỉ biết Lăng Hạo Hiên đang tìm cô, chứ không hề biết Tề Nhân Kiệt cũng đang tìm mình. Lăng Hạo Hiên tìm cô đã sớm dự tính đươc, nhưng mà cô lại không biết, Tề Nhân Kiệt tại sao nhất định phải tìm được cô?

Thấy cô chủ động xin lỗi, tề Nhân Kiệt không thể không mềm lòng, lửa giận bỗng chốc biến thành đau lòng

“ Cùng anh trở về thôi.” Mời các bạn đọc tại . để có chương mới nhanh nhất


Anh nhìn thấy cô đội mũ bảo hiểm mặc đồng phục làm việc lôi thôi lếch thếch, còn cái xe đạp điện cũ kĩ cùng hộp đồ ăn kia nữa, lập tức đoán ra cô đang làm gì, lòng đau như cắt.

“ Tôi nói rồi, tôi sẽ không về với anh, hôm nay tôi có cuộc sống của chính mình, tôi…”

"Cuộc sống của em chính là ngày ngày chạy khắp nơi đưa đồ ăn, sau đó ngày nào cũng thiếu chút nữa bị xe đụng sao?”

Thấy cô vẫn bướng bỉnh không chịu theo mình trở về,lửa giận trong Tề Nhân Kiệt vừa mới tắt lập tức lại vụt cháy . Nghĩ tới mình vừa mới thiếu chút nữa đã đụng vào cô, anh không khỏi sợ hãi, rồi lại cảm thấy vô cùng may mắn.

Nếu như vừa rồi thự c sự đụng phải cô, chỉ sợ anh sẽ phải hối hận cả đời.

“ Em lập tức theo anh trở về.”

Lần nayf, Tề Nhân Kiệt không cho Văn Hinh bất cứ cơ hội phản kháng nào, lôi kéo tay cô đi về hướng xe của mình.

Sức lực của Văn Hinh căn bản không địch lại Tề Nhân Kiệt, chỉ có tể đi phía sau anh lớn tiếng trách móc:

“ tề Nhân Kiệt, anh buông tôi ra, anh có nghe hay không.”

Nhưng mà Tề Nhân Kiệt căn bản ngoảnh mặt làm ngơ với những lời cô nói, mạnh mẽ lôi kéo cô đi về phía xe của mình.

"Tề nhân Kiệt ——" Văn Hinh vô cùng , nhưng mà không thể làm gì khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui