Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

“Mới qua bốn tiếng, cô liền đem bộ trang phục cắt may hoàn chỉnh như vậy rồi!” Helen kinh ngạc nhìn Hứa Mộ Nhan.

Cô có chút ngượng ngùng đem hai tay khoanh ở cùng một chỗ, cẩn thận từng li từng tí mở miệng, “Phiền chị xem lại một chút giúp em, nếu như có vấn đề gì em có thể lập tức sửa đổi.”

“Em là được Bùi tổng cùng Phương quản lý đề cử, chị tin tưởng em.” Helen khách khí trả lời.

Bùi tổng đề cử qua cô?

Giống như chuyện này không phải như vậy.

“Vậy em xin phép ra ngoài trước làm việc.” Hứa Mộ Nhan lúng túng cúi người chào rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô rời đi, nụ cười trên mặt Helen cùng khuôn mặt ngay sau đó trầm xuống, trong mắt tràn đầy kinh thường.

Cô không phải trong một buổi triển lãm làm ra một bộ trang phục thôi sao, lại còn có thể nhảy ba tầng, trực tiếp tham gia vào thiết kế trang phục thiên sứ, lại còn có thể mặc trang phục đó để chụp ảnh làm ảnh quảng cáo cho công ty.

Hơn nữa Bùi Lạp Minh khi đi đã giao phó cho cô trước, để cho cô chăm sóc cho Hứa Mộ Nhan nhiều một chút, Hứa Mộ Nhan tại sao lại là cô?

Hừ, rõ ràng là đã không đem những nhà thiết kế như bọn cô để vào trong mắt!

Helen bất mãn ra lệnh cho trợ lý đem bộ trang phục Hứa Mộ Nhan đã hoàn thành mặc vào trên người của ma nơ canh.

“Chị, những bộ trang phục này giống như cùng thiết kế bên trên có chút thay đổi.” Trợ lý khiếp đảm nhìn Helen.

“Cái gì?!” Âm thanh bén nhọn của Helen vang lên, xoay người đi tới chỗ trước người mẫu tỉ mỉ quan sát một phen.

Trời ạ, Hứa Mộ Nhan cô..... cô đối với thiết kế này đã làm cái gì thế này?

Cô nhớ rằng trên bản thiết kế tạo hình của eo là thẳng tắp, phần eo không hề có bất kỳ sửa chữa nào, nhưng thời điểm này, bộ trang phục Hứa Mộ Nhan vừa hoàn thành vẫn là của bản thiết kế đó, nhưng ở bên hông váy lại chia ra làm ra các nếp uốn, đi cùng với trang sức bươm bướm này.

Cô trước mắt cũng chỉ là một nhà thiết kế nghiệp dư, tại sao lại có thể đổi đi một chi tiết nhỏ như vậy trên bản thiết kế của cô chứ?

“Đi, chúng ta đem bộ trang phục cùng bản thiết kế đến gặp quản lý.” Helen tức giận nắm chặt quả đấm, gầm nhẹ.

“Tốt, mau đi thôi chị.” Trợ lý vội vàng gỡ bộ trang phục trên người của người mẫu xuống, cho vào túi nilon.

“Không, trước chờ một chút.”

Đi vài bước, Helen dừng lại, nếu như lúc này mà đi tìm quản lý, không phải nói rõ là cô đang ở bên ngoài cùng Bùi Lạp Minh đối kháng sao?

Cô không thể đắc tội với người cô ái mộ được.

Nghĩ thế, Helen khẽ cắn răng, chỉ huy trợ lý, “Thôi, trước tiên cô hãy đến khu vải vóc, sau đó tôi sẽ làm lại một bộ trang phục khác là được.”

“Dạ.” Trợ lý gật đầu một cái, lại nhìn và bộ trang phục trong tay một chút, “Vậy bộ trang phục này phải xử lý như thế nào?”

“Ném đi cho tôi.” Helen một bụng lửa giận gầm nhẹ nói.

“Nhưng...nhưng...” Thế nhưng nhìn một chút qua bộ trang phục này thật rất đẹp, hiệu quả này không giống như lúc đầu thiết kế cùng may, cứ như vậy ném đi không khỏi đáng tiếc đi.


Rồi sau đó trợ lý lặng lẽ đem bộ trang phục của Hứa Mộ Nhan vừa làm xong giấu vào trong một ngăn tủ, chờ cho khi style mới được tung ra cô sẽ sửa lại một số chi tiết để cho cô mặc.

“Mộ Nhan, chuẩn bị xong chưa, có thể thay bộ trang phục này vào rồi sao?” Đối mặt với gương mặt xấu hổ của Hứa Mộ Nhan vừa tiến vào trong phòng, Phương quản lý mỉm cười nói.

“Chuyện này.... tôi vẫn chưa sẵn sàng cho lắm.” Cô cứng đờ cười nói.

“Đừng khẩn trương thế kia, mặc dù đây là lần đầu tiên cô chính thức tiến vào trong phòng chụp hình, chỉ cần buông lỏng tất cả đều không thành vấn đề, tôi tin tưởng cô.” Phương quản lý tiếp tục duy trì nụ cười, dừng một chút nói tiếp, “Đã đến lúc rồi, nhanh đi thay trang phục đi, thợ trang điểm đã ở bên trong chờ cô rồi.”

Nhìn những nhân viên đứng ở bên cạnh cô giúp cô chuẩn bị thay quần áo, khiến cho nội tâm của Hứa Mộ Nhan càng phát ra thấp thỏm mãnh liệt, ngộ nhỡ chụp không tốt thì phải làm như thế nào bây giờ?

Hứa Mộ Nhan khẽ thở dài một tiếng, cầm lên một túi bên trong có trang phục, nhắm mắt lại nhanh chóng mặc đồ vào.

Nhìn mình trong kính, Hứa Mộ Nhan nhíu nhíu mày, không đúng, chuyện này.... Bộ trang phục này không phải cô đã thay đổi một vài chi tiết nhỏ sao?

Cô nhớ mình đã sửa đổi chi tiết ở phần thắt lưng, nhưng bộ trang phục này lại không có.

Chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ Helen không hài lòng với sự thay đổi chi tiết của cô?

Đã như vậy, chị ta sao lại không nói cho cô biết một chút gì đây?

“Đã thay xong chưa? Tất cả mọi người đang chờ cô đấy.” Lúc này âm thanh của Phương quản lý ở ngoài cửa vang lên.

“Cái này, chờ một chút.” Hứa Mộ Nhan hốt hoảng từ trong phòng thay đồ trả lời.

Làm thế nào?

Cô một lòng chỉ nghĩ một mình tự quyết định thay đổi trang phục cũng được, ban đầu thiết kế trang phục này rất tốt nhưng lại thiếu sót trong một số những chi tiết nhỏ, cô không thích, nếu như phải mặc bộ trang phục mà cô không thích, như vậy cô chắc chắn sẽ không hội tụ được những thứ cần thiết, như vậy sẽ làm chậm tiến độ công việc, hơn nữa cô còn trông cậy vào bộ trang phục này để phát triển sự nghiệp cùng nắm vững công việc này đấy.

Cô có nguyên tắc riêng của cô....

Hứa Mộ Nhan nuốt nước miếng, tay nắm chặt để lên một bên của trang phục, lấy dũng khí để đi ra ngoài.

“Mộ Nhan, vì sao cô lại không thay trang phục.” Phương quản lý nhìn bộ trang phục trên tay cô, mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Tôi không muốn thay bộ trang phục này.” Hứa Mộ Nhan thở hổn hển mở miệng nói.

“Chớ nói đùa, hiện tại tất cả mọi người đang ở ngoài kia chờ cô, cho dù cô thật sự không muốn trở thành người mẫu, thì cũng đừng để tôi phải khó xử như vậy đi.” Nghe cô nói vậy, Phương quản lý nhìn cô chằm chằm.

“Không... không phải như vậy, nếu như tôi đã ký hợp đồng, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt.” Hứa Mộ Nhan vội vàng lắc đầu giải thích.

“Vậy tại sao cô lại không thay trang phục này, chẳng lẽ bộ trang phục này có vấn đề gì sao?” Phương quản lý giọng nói thả mềm đi một chút, quan tâm hỏi.

“Không phải, chuyện này.... bộ trang phục này không phải do tôi cắt may.” Hứa Mộ Nhan ngẩng đầu lên trả lời.

Lời nói này nghe nhất định là rất buồn cười đi.

Mọi người nhất định sẽ cảm thấy cô còn chưa có nổi tiếng mà đã dám ở đây trêu ngươi mọi người, nhưng cô thật sự là không có biện pháp nào.


“Việc này.... việc này tôi sẽ đi thăm dò, chỉ là hiện tại cô hãy mặc tạm bộ trang phục này mà đi ra ngoài trước, được không.”

“Thật xin lỗi.”

“Rất xin lỗi, quản lý.” Hứa Mộ Nhan áy náy từ cõi lòng cúi người chào.

“Mộ Nhan, cô không thể cố chấp như vậy, cô là người mới, không thể lần đầu tiên mà đã đùa giỡi mọi người như vậy.”

“Thật xin lỗi quản lý, tôi cũng có nguyên tắc riêng của tôi.”

“Mặc kệ nguyên tắc của cô là cái gì, hiện tại cũng không thể ném xuống những sự vất vả của nhân viên ngoài kia được.” Không ngờ Phương quản lý được Bùi Lạp Minh chọn lựa cũng có tư thế cao ngạo như vậy.

“Xin lỗi, quản lý.” Hứa Mộ Nhan ngẩng đầu lên, cầm bộ trang phục nhét vào trong một chiếc túi,rồi sau đó lao ra khỏi phòng chụp ảnh.

“Mộ Nha, Hứa Mộ Nhan! Cô đứng lại cho tôi.”

Dù sao mọi người ở đây cũng không thích cô, cô cũng không thích không khí ở nơi này, nếu như vì vậy mà cô bị sa thải nói cho cùng vẫn chưa chắc không tốt, giờ này cô cũng hi vọng công ty có thể sa thải cô cô chỉ muốn tiếp tục ở công ty của Cố Vĩ tiếp tục học thiết kế mà thôi.

“Helen, cô mau nói cho tôi biết, bộ trang phục này không phải ở chi tiết nào?”

Biết được bộ trang phục này là do Helen tự mình thay đổi bộ trang phục của Hứa Mộ Nhan cắt may, Phương quản lý mặt đầy lửa giận nghi ngờ cầm theo bộ trang phục không phải do Hứa Mộ Nhan làm, xông vào trong phòng làm việc của Helen lớn tiếng gầm thét.

“Đây không phải bộ trang phục chủ đề trong bộ sưu tạp mới sao? Có vấn đề gì sao?” Khi biết được tin tức Hứa Mộ Nhan đột nhiên chạy khỏi phòng chụp ảnh tâm tình của cô cực kì tốt.

“Tại sao cô lại tự ý thay đổi trang phục?” Nhìn khuôn mặt đầy hả hê của Helen, lửa giận trong ngực Phương quản lý lại vọt thẳng lên.

“Con mắt nào của Phương quản lý nhìn thấy tôi đuổi, nếu đã có thời gian ở đây làm loạn, không bằng trở về suy nghĩ xem nên giải thích với tổng giám đốc sự kiện lần này thì hơn, đừng quên Hứa Mộ Nhan là do ông tìm đến ký hợp đồng.” Helen cười lạnh nói.

“Cô.... có một số việc nếu nhưng không muốn người khác biết trừ phi đừng có làm, nếu như tôi vì vậy mà có xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng nghĩ chỉ lo cho thân mình.” Rồi sau đó Phương quản lý đem một bộ trang phục hung hăng ném tới trước mặt Helen.

“Tôi.... tôi tất nhiên sẽ tốt cực kỳ, coi như phía trên có muốn truy cứu trách nhiệm, cũng không đến lượt tính trên đầu tôi.” Vừa nghĩ đến Hứa Mộ Nhan dám tự ý thay đổi thiết kế, cô liền một bụng lửa giận.

“Lăn tăn cái gì? Đã sảy ra chuyện gì?” Lúc này, Bùi Lạp Minh đang đi trên hành lang chợt nghe thấy tiếng ồn ào của Helen cùng Phương quản lý, Bùi Lạp Minh đen mặt bước lại gần phía phòng làm việc hai người đang đứng.

“Bộ trang phục được Hứa Mộ Nhan cắt may đã bị Helen tráo đổi, vào thời điểm cô ấy thay trang phục đã phát hiện ra bộ trang phục đó không phải là do cô ấy làm, vì vậy cô ấy không muốn mặc nên đã chạy mất.” Phương quản lý bất bình nói.

“Vậy cũng chỉ có thể chứng minh là Hứa Mộ Nhan không có đạo đức nghề nghiệp, ông chạy đến nơi này làm náo loạn cái gì? Chẳng lẽ muốn cho tất cả mọi người biết, Phương quản lý tìm được một bảo bối, nhưng thực chất nó chỉ là một thứ vô dụng.” Hai tay Helen chống nạnh châm biếm.

“Tôi không nhớ rõ là công ty có tuyển chọn một người đàn bà chanh chua như vậy lúc nào đấy.” Bùi Lạp Minh lạnh lùng quét Helen một cái.

“Đem điện thoại gọi cho Hứa Mộ Nhan.” Anh đứng đối nhau với người trợ lý đang đứng đằng sau mình xem náo nhiệt mở miệng nói.

“Đã biết, Bùi Tổng.”

Rồi sao đó anh nhìn lướt qua người trợ lý núp ở đằng sau lưng Helen đang không ngừng phát run, “Cô nói, rốt cuộc cô ta có hay không thay đổi bộ trang phục mà Hứa Mộ Nhan làm ra không?”

“Cái này... Bùi tổng... cô ấy, cô ấy không có...”


“Nhớ, tôi chỉ muốn nghe lời thật.” Giọng nói Bùi Lạp Minh như băng, đôi mắt sáng quắc có hồn lóe lên lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.

“Phải... là cô ấy tráo đổi trang phục mà Hứa Mộ Nhan đã chỉnh sửa lại.” Trợ lý vội vàng nói lại mọi chuyện.

“Vậy... đó cũng là bởi bì co ấy tự tiện thay đổi thiết kế.” Helen vội vàng giải thích.

“Bộ trang phục của Hứa Mộ Nhan làm hiện tại đang ở đâu?” Bùi Lạp Minh không chút tí ti nào quan tâm tới lời giải thích của Helen, tiếp tục truy vấn người trợ lý.

“Ở đây.. ở đây.” Trợ lý vội vàng lấy ra bộ trang phục mà cô đã giấu ở một bên ra.

Đối mặt với tình thế không thể nào thay đổi được nữa, Helen vội vàng nắm lấy bộ trang phục trong tay của trợ lý, đánh đòn phủ đầu, đưa bộ trang phục đến trước mặt Bùi Lạp Minh tố cáo, “Bùi tổng, ngài xem! Là Hứa Mộ Nhan đã tự ý thay đổi chi tiết của bộ sưu tập mà tôi thiết kế, tôi thiết kế hoàn toàn là tạo hình của một đường thẳng, nhưng cô ấy lại ở trên phần eo cùng phần hông váy thêm vào một số phụ kiện, tôi vốn là trực tiếp có thể nói cho quản lý biết, để ông ta xử lý chuyện này, nhưng tôi dù sao thì vẫn không nhẫn tâm như vậy, suy nghĩ cho cô ấy thêm một cơ hội, cho nên tôi mới lén lút làm lại một bộ trang phục khác.”

“Đây chính là bộ trang phục mà Hứa Mộ Nhan đã tự ý thay đổi sao?” Nhìn qua bộ trang phục Hứa Mộ Nhan tự ý thay đổi đã trở nên sinh động thêm mấy phần, lông mày của anh nhăn lại, hỏi ngược lại.

“Đúng, đúng vậy.” Helen gật đầu một cái.

Nếu chuyện đã đi đến bước này, cô tuyệt đối sẽ cắn cho Hứa Mộ Nhan phải chết, để cho Hứa Mộ Nhan không thể cứ như vậy mà hưởng hết được.

“Đem hai bộ trang phục của Helen cùng Hứa Mộ Nhan thiết kế chia cho người mẫu mặc vào.” Bùi Lạp Minh nhàn nhạt ra lệnh.

Người trợ lý gật đầu một cái, liền tranh thủ đem hai bộ trang phục của hai người thiết kế mặc vào cho người mẫu.

“Mọi người nói xem, trong hai bộ trang phục, thiết kế nào xuất sắc hơn?” Bù Lạp Minh nhìn về phía Phương quản lý cùng trợ lý bên cạnh một cái.

“Bùi tổng, việc này còn phải hỏi ư, đó đương nhiên phải là...” Helen đoạt nói trước.

Nhưng không đợi cô nói xong, Bùi Lạp Minh lạnh lùng lườm cô một cái, “Cô trước không cần mở miệng, hai người hãy đứng ở góc độ chuyên nghiệp nói cho tôi biết suy nghĩ, dùng tâm mà nói.”

“Tác phẩm của Helen mặc dù cùng với Thiên sứ không có gì khác biệt nhưng là thiếu hụt sự linh động cùng sức sống, mặc dù Hứa Mộ Nhan tự ý thay đổi một số chi tiết của bản thiết kế là có lỗi, chỉ là bộ trang phục của Hứa Mộ Nhan đã bù lại những phần thiếu sót mà bộ trang phục của Helen chưa có.” Phương quản lý mặt nghiêm nghị bình luận.

“Cậu nói gì, Cậu thích bộ trang phục kia sao?” Đối mặt với sự khúm núm không giám mở miệng của người trợ lý, Bùi Lạp Minh hỏi lại.

“Tôi... tôi cảm thấy được... tôi rất thích chi tiết eo ếch của bộ trang phục kia.” Người trợ lý nhỏ giọng nói.

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết!” Nét mặt Bùi Lạp Minh không cho phép bất cứ ai cự tuyệt.

“Phương quản lý, hãy áp dụng bộ trang phục mà Hứa Mộ Nhan thiết kế, ông hãy đi an bài lại người chụp ảnh quảng cáo đi, tôi sẽ tìm Hứa Mộ Nhan về.

“Dạ, Bùi tổng.” Lửa giận của Phương quản lý biến mất, thần thái sáng lạng gật đầu rời đi.

“Về phần cô thì....?” Bùi Lạp Minh lạnh lùng nhìn Helen từ trên xuống dưới, “Không bao giờ được bao dung cho những nhà thiết kế khác, là nhà thiết kế mà làm ra sản phẩm không hoàn hảo, cô về sau không cần phụ trách về bộ sưu tập thiên sứ kia nữa.”

“Bùi tổng, tôi chính là được Phương quản lý đích thân tự thuê về để thiết kế trang phục không phải sao?” Helen hốt hoảng giải thích.

“Tôi sẽ nói cho ông ta biết.” Nụ cười lạnh từ trong mắt anh lóa ra, sau đó anh nện những bước chân lạnh lẽo đi về phía phòng làm việc.

Ban đêm.

Biệt thự Bùi thị.

Đêm lạnh như nước, Ánh trăng bắt đầu tỏ, ánh sáng đổ xuống, chiếu vào trọn ngôi biệt thự một mảnh sáng tỏ, gió mát nhẹ nhàng thổi, ánh trăng mông lung, cũng là không sao tả được.

Hoắc Noãn sau khi ăn cơm tối không khỏi lại đi đến căn phòng piano bị khóa ở giữa kia, dừng lại, trong tròng mắt tinh khiết dấy lên nhất mạt ý hận.

Từ năm năm trước đây, từ khi cô bắt đầu dọn vào ở trong biệt thự cùng Bùi Lạp Minh đến nay, gian phòng này đã bị phong tỏa, hơn nữa không cho phép bất luận kẻ nào đi vào.


Cô đang nghĩ tại sao anh lại không cho ai đi vào, ngay cả cô cũng không thể, chẳng lẽ bên trong là thứ gì đó người ta không thể nhận ra hoặc là bảo bối đáng tiền?

Nhưng vừa rồi mới ở dưới phòng khách xem ti vi cô hết sức chậm rãi nghe được từ trong miệng mọi người biết được, kể từ khi Hứa Mộ Nhan rời đi, Bùi Lạp Minh liền hạ lệnh khóa cửa phòng đó lại, nói là bên trong trừ Hứa Mộ Nhan ra, thì bất kỳ ai cũng không có tư cách đụng vào cây đàn piano đó.

Một nháy mắt kia, Hoắc Noãn dù trên mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười, nhưng ghen ghét, hận ý lại như dong biển, thủy tảo quốn quanh ở trái tim cô, cảm giác hô hấp cũng có chút khó khăn....

Mà trong nháy mắt cô cũng hiểu được mỗi lần cô thúc dục anh mau mau ký tên trên thỏa thuận ly hôn anh đều lấy lý do công việc quá mệt mỏi mà để sau vài hôm nữa sẽ ký, hoặc là anh nói mình sẽ tự có tính toán, vẫn kéo dài thời gian không có ở trên đơn thỏa thuận ly hôn ký tên, thì ra tất cả những thứ kia chỉ là cái cớ để anh qua mắt cô mà thôi.

Đơn giản là trong lòng anh vẫn còn hình bóng của Hứa Mộ Nhan, còn không từ bỏ được đoạn ký ức cùng Hứa Mộ Nhan.

Mà anh đối với cô muốn gì được nấy, dịu dàng săn sóc chỉ là bởi vì anh cảm thấy đối với cô áy náy quá sâu, không hơn...

Mặc dù bên ngoài truyền thông đều nói hai người cô rất xứng đôi yêu nhau, hơn nữa đã công bố tin tức đính hôn, nhưng chỉ có Hoắc Noãn là rõ ràng nhất thật ra thì lòng của Bùi Lạp Minh đã không còn ở trên người cô nữa rồi, cô cũng hiểu tình yêu dù sâu hơn nữa cũng không vượt qua được khảo nghiệm của thời gian, nhưng coi như trái tim của anh đã không còn ở trên người cô nữa thì sao, đối với cô chỉ toàn là áy náy thì đã sao, chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh thì cô vẫn còn cơ hội thôi.

Cô tin tưởng tình cảm sau một thời gian nữa cũng sẽ sống lại thôi....

Huống chi Hứa Mộ Nhan đã cùng với Cố Vĩ có con, Bùi Lạp Minh nếu muốn quay lại với Hứa Mộ Nhan đã không phải là hết cơ hội rồi, không phải sao?

“Chúng ta uống một ly nữa, một ly nữa....”

“Ai u, đại thiếu gia, là sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy chứ?”

Đang đứng sững sờ tại cầu thanh, Hoắc Noãn liền bị âm thanh từ dưới lầu truyền đến cắt đứt suy nghĩ, hai mắt chứa đầy hận thù đã trở lại đôi mắt dịu dàng tinh khiết như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi sau đó cô đi về phía cầu thang, chỉ thấy dì Dung đang khiêng Bùi Lạp Minh bị say rượu nhắm nghiền hai mắt mà đi.

“Lạp Minh, làm sao anh lại uống nhiều như vậy? Cái này, dì Dung hãy nâng anh ấy đến phòng tôi thôi.”

“Được... Tiểu thư.”

Mùi nước hoa nhàn nhạt của Hoắc Noãn hòa cùng mùi rượu nhất thời truyền vào trong chóp mũi anh, không khỏi làm hai vai của anh khẽ run lên, hai mắt đang nhắm khẽ mở ra, anh nửa suy nghĩ nửa nhìn người phụ nữ bên cạnh...

Đem Bùi Lạp Minh thả lên trên giường, Hoắc Noãn lập tức đóng lại tất cả mọi cửa sổ trong phòng, để tránh cho anh bị cảm lạnh

“Hoắc tiểu thư, cô xem thiếu gia say thành như vậy, không bằng tôi xuống dưới lầu hầm cho thiếu gia một chén canh giải rượu, cô hãy giúp thiếu gia lau người, cô xem phía sau lưng của thiếu gia đều đã ướt đẫm mồ hôi, rất dễ bị cảm lạnh.”

“Tôi ư?”

“Đúng vậy, dù sao thì hai người đã tuyên bố đính hôn, sớm hay muộn thì cũng là vợ chồng, tôi xuống dưới lầu trước làm canh giải rượu.”

“Dạ... được”

Rồi sau đó Hoắc Noãn bắt đầu đem áo khoác tây trang cùng quần tây cởi ra tiếp theo là đi vào trong phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm, tỉ mỉ thay anh lau gương mặt, cổ.

Bùi Lạp minh say rượu chỉ thấy có một vật khô ráo mà ấm áp đang lau trên mặt mình, ở cổ lau qua lại, trong cơ thể không khỏi có một cỗ khí nóng ran bay lên, tại sao trong lúc này anh lại bất chợt cảm thấy có nhiệt bay lên?

Động tác tiếp theo của anh chính là thô lỗ giật nút cài trên chiếc áo sơ mi giá trị xa xỉ, lộ ra lồng ngực săn chắc.

Hoắc Noãn nhìn thấy Bùi Lạp Minh bị men say khống chế, ánh mắt chợt lóe, không bằng liền thừa dịp tối nay cùng anh gạo nấu thành cơm?

Mặc dù hai người bọn họ cùng sống chung một mái nhà suốt năm năm, nhưng anh trừ cùng cô dắt tay ôm hôn ở ngoài ra cũng chưa từng tiết hành bất kỳ lại cử động thân mật nào, vừa nghĩ tới đó, Hoắc Noãn lại càng phát ra kiên định, tối nay nhất định phải cùng anh xảy ra quan hệ gì đó.

Chỉ thấy từng tầng mồ hôi rịn ra từ trên chán, cánh mũi, khóe môi của anh, như măng mọc không ngừng sau mưa.

Đầu ngón tay cô trong lúc vô tình đã chạm vào da của anh, phát hiện thân thể anh rất nóng, mồ hôi cũng rơi xuống không ngừng, nguyên nhân chắc là do anh uống nhiều rượu thôi.

Rồi sau đó Hoắc Noãn thuận thế cởi ra áo sơ mi của anh, sau đó dùng khăn lông ấm lau chùi lưng bị mồ hôi giăng đầy.

Đang lúc này Bùi Lạp Minh đột nhiên mở mắt, bắt được cánh tay đang ở phía sau lưng mình trêu chọc, khuôn mặt điển trai một mảnh hồng nhuận, trong tròng mắt thâm thúy lóe ra nhất mạt ánh sáng nóng bỏng, mà cô bàn tay anh vừa mới bắt được của cô lại tinh tế, mang đến cảm giác mát mẻ, để cho anh thoải mái không khỏi rên lên một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui