Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó lão phu nhân ý vị sâu xa mỉm cười, nói: "Lão đầu tử, ông còn nhớ người bị tuôn ra tai tiếng năm đó là ai không?"
Lão Nguyên soái suy nghĩ một lúc, hai mắt sáng lên: “Lão Tứ Diêu gia?"
Phó lão phu nhân mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy.
Nếu không xảy ra chuyện ngày hôm nay, chúng ta suýt nữa cũng quên mất chuyện xảy ra năm đó.
Năm ấy, hình như lão Tứ Diêu gia còn chưa tới ba mươi tuổi, đang là lúc rạng rỡ vô hạn.
Nhớ lúc ấy có không ít gia đình nhìn chằm chằm vào lão Tứ của Diêu gia, muốn liên hôn với Diêu gia.
Đáng tiếc lão Tứ Diêu gia là người khác biệt, ai cũng coi thường, nên hôn sự mới kéo dài đến tuổi đó."
Lão Nguyên soái gật đầu.
"Tôi nhớ người theo đuổi dai dẳng nhất lúc ấy là tiểu thư Kim gia.
Sau khi xảy ra tai tiếng, tiểu thư Kim gia vội vàng rời đi.
Không bao lâu sau đó, tiểu thư Kim gia đột nhiên gả ra nước ngoài, không còn trở lại nữa.
Mà Kim gia cũng từng bước lụi tàn.
Có người nói, trong này có bàn tay của lão Tứ Diêu gia nhúng vào." Phó lão phu nhân tiếp tục nói: "Nhớ năm đó, Kim gia cũng được coi là nhà giàu hàng đầu.
Bây giờ chỉ có thể luân lạc làm thế gia hạng hai."
Lão Nguyên soái như có điều suy nghĩ nói: "Xem ra lão Tứ của Diêu gia thật sự là người có năng lực.
Âm thầm báo thù thay cho mình."
"Lão đầu tử, ông nói xem, người đàn ông ngủ với Tô Như Quân năm đó, có phải là lão Tứ Diêu gia không?" Sự hứng thú của Phó lão phu nhân được khơi gợi lên, nói: "Ông nhìn con bé Tô Ảnh kia đi, vẻ ngoài rất xinh đẹp.
Mặc dù Tô Như Quân cũng rất đẹp, nhưng vẻ ngoài thiên về yếu đuối.
Mà ngũ quan của Tô Ảnh lại có vẻ sắc nét, tôi nhớ vẻ ngoài của lão Tứ Diêu gia cũng rất được!"
Nói xong, Phó lão phu nhân và lão Nguyên soái nhìn nhau, như đoán ra được chuyện gì đó.
Bọn họ đều biết đến bây giờ lão Tứ Diêu gia vẫn chưa lập gia đình, năm mươi tuổi, bên cạnh chưa từng có người phụ nữ nào, không biết có phải là do ông ấy vẫn đang chờ người phụ nữ kia không?
Đợi hơn hai mươi năm rồi!
"Có phải giống như điều chúng ta đoán hay không, chắc không bao lâu nữa là có thể xác nhận được." Phó lão phu nhân nói: "Hiếm khi cháu trai nhà chúng ta nghiêm túc, nó hoặc là không ra tay, một khi đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không sai."
Lão Nguyên soái cũng cười theo: "Đúng vậy, phong cách làm việc của đứa bé Phó Thịnh kia có mấy phần giống tôi."
Hai ngày liên tiếp, Tô Ảnh có hơi mất hồn mất vía.
Dù sao chuyện xảy ra, có tác động quá lớn đến cô.
Tuy nhiên, dầu gì suối nước nóng này có tác dụng điều dưỡng rất tốt cho cơ thể con người, Tô Ảnh nỗ lực khuyên Tô Như Quân ở lại khu suối nước nóng này mấy ngày.
Tới cũng đã tới rồi, không ngâm thì cũng đáng tiếc, đúng không?
Huống chi Tô Như Quân bị bệnh nặng mới khỏi, càng phải chú tâm điều dưỡng.
Tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này.
Tô Như Quân không cưỡng lại được Tô Ảnh, đành phải ở lại.
Hai ngày này, Tô Ảnh bỏ ông chủ của mình và những người khác lại, chuyên tâm ở bên Tô Như Quân.
Phó Thịnh và những người khác đều không để bụng, ngầm cho phép Tô Ảnh làm như vậy.
Bọn họ đã sớm biết Tô Ảnh hiếu thuận như thế nào.
Vì vậy, Tô Ảnh làm như vậy, cũng không có gì là lạ.
Tô Như Quân thúc giục Tô Ảnh mấy lần, thấy thúc giục không được, thấy cấp trên của Tô Ảnh cũng không ngại, nên bà cũng không đuổi Tô Ảnh đi làm việc nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...