Sau ngày hôm đó, trong lúc chở Gia Bảo về nhà, Thái Hưng đã bàn lại với anh về công ty SCSM.
Gia Bảo đồng ý, phân công cho anh tham gia quản lý, kiểm tra tiến độ cùng với vị trưởng phòng.
Thái Hưng cố gắng sắp xếp lại thời gian biểu của mình, mỗi ngày dành gần một tiếng tìm hiểu về công ty của Anh Kiệt.
Anh cố gắng tìm mọi cách để liên lạc và sắp xếp một cuộc hẹn nhưng vẫn… không có kết quả.
“Tôi thật xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi hiện không có thời gian.
Tôi sẽ báo lại với anh ấy.”
“Được, làm phiền anh rồi.
Cảm ơn anh nhiều.”
***
Hợp đồng với công ty vận chuyển cũ sẽ chấm dứt trong cuối năm nay.
Tình hình công ty lúc này tuy không phải là tụt dốc không phanh nhưng biểu đồ tăng trưởng những tháng gần đây đi ngang và có dấu hiệu xuống nhẹ.
Gia Bảo vẫn rất lạc quan với công ty mình.
‘Sáu tháng là thời gian đủ để tìm một đối tác mới!’
***
Biết được tình hình công ty, Thái Hưng càng sốt sắng hơn.
Một khi đã nhận chuyện gì thì phải hoàn thành cho được.
‘Nói được làm được.’ - Anh tìm đủ mọi cách, liên hệ qua bao nhiêu trung gian.
Cuối cùng cũng có người cho thông tin và anh email cá nhân của vị giám đốc kia.
Gần hai tuần sau đó.
Mỗi ngày vào tám giờ sáng và sáu giờ chiều, anh gửi đi hai email.
Nội dung đại khái giới thiệu về công ty, cơ hội khi hai bên cùng hợp tác, đề nghị gặp mặt xem xét, cuối thư là mấy câu quan tâm, hỏi thăm cuộc sống.
***
Từ khi đến Nhật, Anh Kiệt luôn bận đi đi lại lại giải quyết “núi” thủ tục của công ty anh.
Không có trợ lý bên cạnh, anh như hầu như làm mọi việc một mình.
Anh muốn mau chóng làm xong bên này nên hầu hết thời gian đều dành ở công ty tại Tokyo.
Việc kiểm tra email là của trợ lý, bây giờ anh ta ở Việt Nam cũng bận không kém.
Thấy vậy, Anh Kiệt đem nó giao cho cấp dưới quản lý giúp.
Email cá nhân của Anh Kiệt vốn dĩ cũng không có ai biết nhiều nên thi thoảng anh mới ghé vào xem.
Gần đây, mỗi tối hơn 10 giờ mới về đến phòng, anh không còn sức để làm việc gì cả, chỉ muốn nằm.
Mới đó đã qua mười hai ngày, mọi việc cũng dần được giải quyết ổn thỏa.
Tối nay, anh kết thúc sớm công việc.
Ngày mốt sẽ bay về Việt Nam.
***
Chín giờ khuya, anh định cầm theo ipad lên giường xem tin tức một chút rồi đi ngủ.
Anh phát hiện ra ứng dụng Gmail có rất nhiều thông báo.
Tò mò bấm vào, anh thấy hơn mấy chục cái email chạy dài.
‘Cùng một người gửi à, sao lại nhắn nhiều như vậy?’
Anh Kiệt xem từng cái một.
Anh nằm dài trên giường đọc cẩn thận, sau đó phản hồi lại.
- “Cậu cũng thật kiên trì đó.
Được rồi, thứ 4 tuần tới tôi về Việt Nam, cậu chọn thời gian và địa điểm đi.”
***
Hơn 10 ngày trôi qua, mặc dù không thấy email trả lời lại nhưng Thái Hưng vẫn cứ đều đặn viết và gửi đi.
Anh vẫn liên tục kiểm tra email, cứ rãnh sẽ mở lên xem, cuối cùng cũng thấy một tin nhắn phản hồi mà anh trông đợi.
Ngay khi nhận được, anh đã bối rối phóng to phóng nhỏ kiểm tra đủ kiểu.
Ngày hôm sau, anh đem chuyện này nói với vị trưởng phòng.
Mấy ngày nay anh ta còn đang mặt ủ mày chau.
Khi nghe Thái Hưng nói thì gương mặt ngay lập tức rạng rỡ hẳn lên.
- “Tốt quá rồi.
Cảm ơn anh rất nhiều.”
Thái Hưng mỉm cười, giao những thông tin mà anh có được cho vị trưởng phòng.
- “Việc còn lại anh phải bận rộn rồi.”
“Được, được, còn lại cứ để tôi lo.
Cậu nghỉ ngơi đi.”
***
Đến ngày hẹn, vị trưởng phòng đã đặt một bàn trong một nhà hàng năm sao cách công ty 30 phút lái xe.
Đây là nhà hàng quen thuộc của Gia Bảo.
Anh Kiệt đến nơi, nhìn thấy bóng lưng đã ngồi đó từ trước, anh vội tiến lại.
Biểu cảm gương mặt anh từ trông chờ, ngay khi vị trưởng phòng quay lại thì thất vọng trong lòng nhiều chút.
- “Anh là người hẹn tôi à?”
“Vâng, tôi là trưởng phòng phát triển của công ty Dương Gia Phát.
Rất vui được gặp tổng giám đốc, mời anh ngồi.”
Vị trưởng phòng nhiệt huyết sôi trào, lấy hết tinh thần, năng lượng trình bày trước Anh Kiệt về các điều kiện công ty, hợp đồng, lợi ích mà bên họ sẽ nhận được,…
Anh Kiệt nhìn vị trưởng phòng, ung dung từ chối.
Ngay lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Thái Hưng gọi kiểm tra.
Vị trưởng phòng tóm lược tình hình gói lại trong ba từ.
- “Không đồng ý.” - Khẽ nói cho Thái Hưng biết.
“Hay là hẹn anh ấy đến công ty chúng ta tham quan một chuyến đi, để tổng giám đốc nói chuyện sẽ tiện hơn.
Tôi sẽ sắp xếp phía này, anh mau nói với anh ta đi.” - Thái Hưng gấp gáp bày kế hoạch.
Anh không thể để công sức viết email của mình “toi đời” được.
Bên này, Anh Kiệt đã muốn rời đi.
Thấy vậy vị trưởng phòng nhanh chóng tắt máy, nói lại những lời mà Thái Hưng đã dặn.
- “Hy vọng anh sẽ đến công ty chúng tôi tham quan, tổng giám đốc của chúng tôi cũng muốn gặp anh, chắc chắn hai bên sẽ tìm được tiếng nói chung.”
Anh Kiệt nhìn vị trưởng phòng, thấy anh ta nhiệt tình như vậy cũng không nỡ từ chối.
- “Vậy được, tôi rảnh vào sáng thứ Bảy tới.
Khi đó tôi sẽ qua bên công ty các anh.”
“Tốt quá, tốt quá.
Anh đi thông thả.” - Vị trưởng phòng vui cười tít mắt, đưa cho trợ lý bên cạnh Anh Kiệt những tài liệu của công ty mình rồi tiễn họ ra về.
***
Ở công ty, Thái Hưng đem tình hình nói lại với Gia Bảo.
Anh hủy một số cuộc hẹn trong lịch trình của Gia Bảo để đối phương dành thời gian gặp mặt với tổng giám đốc công ty SCSM.
Gia Bảo nhìn Thái Hưng, thái độ rất hài lòng.
- “Cậu làm việc ngày càng chuyên nghiệp rồi đấy.
Được lắm Thái Hưng, tháng tới cho cậu thêm một ngày nghỉ phép.
“Cảm ơn anh, tôi đi làm tiếp đây.” - Thái Hưng mừng thầm.
Anh vốn dĩ cũng muốn xin nghỉ mấy hôm để về thăm gia đình.
Bây giờ thì khỏi cần nữa, nếu chọn ngày cuối tuần sẽ có thêm một ngày Chủ Nhật.
- ‘Vậy là sẽ ở nhà được ba ngày.’
Anh cùng vị trưởng phòng đi sắp xếp lại mọi thứ để chuẩn bị để đón Anh Kiệt đến vào thứ Bảy tới.
Thái Hưng viết thông báo ghim trên bảng tin nội bộ công ty về việc sẽ có khách đến tham quan để thông tin rộng rãi đến các nhân viên.
Anh còn tự mình đặt nhà hàng, chọn món, chuẩn bị quà gặp mặt,...!cố tạo điều kiện tốt nhất cho bàn bạc.
***
Gia Bảo đau đầu hết chuyện công việc lại đến chuyện tình cảm cá nhân.
Cả ngày hôm nay anh không gặp được Tuấn Minh.
Anh cố tình xuống tận phòng tìm nhưng người không biết trốn đi nơi nào.
Một ngày anh đã ghé qua ba lần, cả thảy đều không thấy mặt.
- ‘Em cố ý né tôi sao, được lắm.
Gắng trốn cho kỹ vào, tôi mà bắt gặp sẽ không tha đâu.’
Gia Bảo chi hơn trăm triệu đến công ty thám tử tìm người điều tra mọi thứ về Tuấn Minh.
- “Mười ngày sau tôi muốn có kết quả trong tay.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...