Bắc Thành lại càng thêm bận bịu, anh dường như không phân thân ra được, sau khi Thanh Thu rời đi, không đến hai ngày sau, Bắc Thành cũng vội vã trở về.
Anh em thuộc hạ của Đoàn Phi Tà ở đây có không ít người, cho dù anh có muốn tránh sự mệt mỏi cũng không thể tránh được mấy ngày. Nhưng quan trọng hơn là...
Có một cô gái cũng đi theo Mạnh Thiệu Đình tới Hàng Châu, đây thật sự là một cô gái khiến cho anh không sao chịu nổi.
Em gái thân thiết của người anh em tốt, cho nên anh không thể đối phó giống như những người con gái khác được, nhìn nhau thấy không thuận mắt đánh nhau một trận, lại nhìn thấy thuận mắt liền kéo về trên giường của mình...
Tiếp đón suốt nửa tháng trời, phải cố gắng lắm mới giữ được cơn tức đang chất chứa đầy một bụng.
Vào cái ngày Đoàn Phi Tà rời khỏi Hàng Châ, ngày hôm đó, anh cảm thấy thời tiết thật sáng sủa, không khí thật mát mẻ, thực sự đó là lần đầu tiên trong đời, anh thở dài một hơi thật dài đầy thỏa mãn.
Trong lòng anh không khỏi âm thầm cầu giời khấn phật phù hộ cho anh để suốt đời này, đừng bao giờ làm cho anh phải gặp lại cô nhóc xấu xa có tên gọi là Tô Linh kia một lần nữa!
Bằng không, anh không dám bảo đảm nếu như lúc đó anh lại bị cô gái kia làm cho tức điên lên, có giời mới biết được liệu anh có thể kiềm chế nổi hành động của mình, trực tiếp làm thịt cô luôn hay không!
Tất cả bọn họ đều lưu lại ở đất Hàng Châu này lâu như vậy, nguyên nhân cũng chính là vì đột nhiên Hà Dĩ Kiệt bị ngã bệnh.
Vốn dĩ bệnh đau bao tử của anh đã thành mãn tính, chỉ có điều, hiện tại tình hình dường như đã có chút nghiêm trọng hơn trước. Hơn nữa, một khoảng thời gian trước đây, sau khi Quý Quảng Nguyên, người bạn trai đầu tiên của Tương Tư tới gặp anh, bệnh tình của anh đột nhiên liền tăng thêm.
Cũng không ai rõ, rốt cuộc, Quý Quảng Nguyên đã nói với anh những chuyện gì.
Nhưng mọi người đều nhận thấy rất rõ, chỉ trong một đêm, Hà Dĩ Kiệt hình như đã bị già đi rất nhiều.
Anh nằm ở bệnh viện để chữa trị suốt một thời gian khá dài, vậy mà bệnh tật vẫn cứ trì trệ, không thấy có dấu hiệu chuyển biến tốt lên. Ngược lại, lại có khuynh hướng tăng thêm, cuối cùng tất cả mọi người đều nhất trí quyết định, sẽ để cho Thiệu Đình và Tĩnh Tri đưa Hà Dĩ Kiệt ra nước ngoài để chữa bệnh..
Anh nằm ở bệnh viện để chữa trị suốt một thời gian khá dài, vậy mà bệnh tật vẫn cứ trì trệ, không thấy có dấu hiệu chuyển biến tốt lên. Ngược lại, lại có khuynh hướng tăng thêm, cuối cùng tất cả mọi người đều nhất trí quyết định, sẽ để cho Thiệu Đình và Tĩnh Tri đưa Hà Dĩ Kiệt ra nước ngoài để chữa bệnh.
Lúc đầu, Hà Dĩ Kiệt cũng nhất định không chịu chấp nhận chuyện ra nước ngoài để chữa trị.
Nhưng sau lần anh bị xuất huyết dạ dày, bệnh tình của anh đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, Mạnh Thiệu Đình cũng không thèm bận tâm đến việc Hà Dĩ Kiệt kịch liệt phản đối, tự mình lo liệu toàn bộ giấy tờ, thủ tục để đưa Hà Dĩ Kiệt ra nước ngoài chữa bệnh.
Vào khoảng tiết thu tháng chín, Mạnh Thiệu Đình đưa Hà Dĩ Kiệt rời khỏi Hàng Châu ra nước ngoài chữa bệnh.
Tương Tư cũng chưa từng tới thăm anh, Nặc Nặc cũng chưa từng gặp lại anh một lần...
Khi ngồi trên máy bay, qua ô cửa sổ, Hà Dĩ Kiệt nhìn mây cuốn mây tan bên ngoài mạn tàu, quá khứ trải qua hơn ba mươi năm, giống như một giấc mộng. Đột nhiên anh không sao phân biệt nổi, tất cả những thứ mà bản thân anh đã từng cố chấp theo đuổi kia, rốt cuộc nó là cái gì!
Những lời nói của Quý Quảng Nguyên vẫn còn văng vẳng ở bên tai của anh. Những sự thật mà Quý Quảng Nguyên đã nói lại với anh, thực sự đã bẻ gãy cọng rơm cuối cùng của anh.
Thì ra là, kẻ thù mà ban đầu anh đã cố ý nhận định kia, cũng chỉ là người bị hại, không chút liên quan gì tới nhà họ Hà của anh. Mà kẻ thù thực sự của nhà họ Hà của anh, suốt bao nhiêu năm qua vẫn đang ung dung tiêu dao thoải mái ở bên ngoài.
Cũng chính bởi vì anh đã áp đặt tội danh kia lên gia đình của cô, nên anh đã làm hại cô phải hứng chịu không biết bao nhiêu sự lăng nhục, đã làm hại cô trong suốt cả đời này đều bị bóng ma ám ảnh, không sao xua đi nổi.
Cho nên, mặc dù anh biết cô đang ở địa phương nào, biết là cô đang sống ở chỗ đó, nhưng anh cũng không có đủ dũng khí đi đến nơi đó một lần.
Không bằng anh sẽ không gặp lại cô nữa, bởi vì cuộc đời này, cuộc gặp gỡ giữa anh và cô, từ đầu đến cuối đều là một sai lầm.
Mà sai lầm đó, là do chính bản thân anh tạo nên.
Lâm Ngữ Thiến cũng không phải là con gái một của nhà họ Lâm.
Sự kiện tạt a- xít sun-phu-rit ngày trước, mặc dù ở bề ngoài xem ra đã có vẻ trở lại bình thường, nhưng hiển nhiên Lâm Ngữ Thiến đã được nhà họ Lâm phóng thích, trục xuất ra nước ngoài, tại một đất nước khá xa.
Cha mẹ của Quý Quảng Nguyên là người có thế lực. Không phải tự nhiên mà nhà họ Lâm lại tìm đến chịu kết thân với nhà họ Quý.
Mà Quý Quảng Nguyên, sau khi biết được hành động việc làm của Lâm Ngữ Thiến, lại càng căm thù đối với Lâm Ngữ Thiến đến tận xương tuỷ. Có lẽ cũng do cảm thấy hổ thẹn với Tương Tư, nên anh đã nản lòng thoái chí, tiếp đó cũng bỏ đi ra nước ngoài để sinh sống.
Chính ở tại nước Pháp anh đã quen biết được người vợ hiện tại của mình, cũng chính là mẹ đẻ của Quý Tư Khiêm. Hai người lập gia đình, sau khi làm ăn ở nước ngoài có chút thành công, mới quyết định trở về trong nước.
Sau đó, Quý Quảng Nguyên và nhà họ Lâm cũng từng có những giao thiệp trên phương diện làm ăn với nhau. Tuy Quý Quảng Nguyên cũng không có ý định làm một người tiểu nhân, nhưng ngoài sáng và trong tối anh cũng đã làm không ít những hành động ngáng chân. Anh trai của Lâm Ngữ Thiến cũng không phải là loại người lợi hại. Việc làm ăn buôn bán trên thương trường liên tiếp bị gặp bất lợi. Sau sự kiện tạt a- xít sun-phu-rit, nhà họ Lâm cũng không thể khôi phục lại được sự huy hoàng của quá khứ, dần dần trong mắt của người đời, nhà họ Lâm đã trở nên mờ nhạt dần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...