Hà Dĩ Kiệt bị bà kéo giật lại từ trên thang lầu xuống, mặt bậc cầu thang bằng ván gỗ bị anh giẫm vang lên rầm rầm. Thân thể cao lớn cọ vào vách tường, lảo đảo bước vài bước đi xuống hết cầu thang người mới đứng vững lại được. Cũng do bậc cầu thang vừa hẹp vừa xoắn ốc, nên cả người anh bị cọ xát bám đầy tro bụi. Anh không kịp phủi lớp bụi trên người, cũng không kịp thở một hơi, đã bị người phụ nữ kia lôi kéo đi, giọng nói the thé kêu rít lên: “Cậu xem đi, cậu xem đi, hủ tro cốt cũng đã được ôm trở về đến đây rồi đó, cậu vẫn còn không chịu tin hay sao, hả?”
Hà Dĩ Kiệt nhìn theo hướng tay của người phụ nữ đang chỉ chỏ. Ánh mặt trời tựa như trải một tấm thảm bằng những mảnh vàng li ti ở trên mặt sân. Ánh sáng chiếu qua ngọn cây giống như lọt qua chiếc sàng chảy xuống bên dưới từng vệt từng vệt nắng lốm đốm, gió thổi qua làm lung lay tán lá làm cho những đốm nắng lung linh như nhảy nhót. Cây cổ thụ kia có cành lá rất tươi tốt, bóng lá trải rộng khắp gần như che rợp cả cái sân nhỏ này. Mùi thơm ngát từ những chiếc lá cây tươi tốt xanh biếc kia theo gió bay tới tỏa lan một mùi thơm rất dễ chịu. Thoạt nhìn tất cả cảnh vật xung quanh, thực sự đã tạo nên cho buổi sáng ở nơi này một vẻ đẹp tuyệt vời động lòng người.
“Cậu xem, cậu xem đi...” Người phụ nữ kia túm lấy ống tay áo của anh mà lay mà giật. Thoáng cái trước mắt anh đã trở thành một khoảng lờ mà lờ mờ. Những tia sáng mặt trời kia không hiểu sao làm anh thấy chướng mắt quá thể. Ánh sáng rực rỡ không hiểu sao tựa như đang đâm vào trong mắt anh làm tuyến lệ đau nhức. Thân thể loạng choạng, anh không còn nhìn thấy rõ ở phía dưới chùm tia sáng kia là thứ gì, không thể nhìn thấy rõ vật đang được người nọ ôm ở trong ngực là thứ gì nữa. Anh không biết tại sao nước mắt của mình lại rơi xuống như vậy nữa. Thân hình anh cao lớn là vậy, lúc này cứ thế đổ gục xuống, dường như đã bị thanh xà gồ của căn nhà đổ ầm ầm xuống người vậy...
Mấy người dìu đỡ thím Phúc đi về, bước chân đã lẹp xẹp đi tới gần. Hơn mười bàn chân bước rối loạn đi lướt qua bên cạnh anh. Anh ngồi dưới đất, ánh mắt ngước nhìn lên mặt thím Phúc, phờ phạc, xám xịt, khô héo, vàng vọt, không còn một chút sinh khí. Bà đang ôm thật chặt một cái hộp nhỏ ở trong ngực, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn lướt qua anh, nhưng chỉ liếc qua một cái bà đã bị người ta dìu bước đi lên trên thang lầu. Chỉ chốc lát sau, những người vừa mới đỡ bà đi lên lại rầm rầm chạy xuống. Khi đi qua bên cạnh anh, bây giờ mới có người tò mò nhìn lại anh vài lần. Họ không hiểu nổi người đàn ông kia nhìn áo mũ chỉnh tề là thế, tại sao bộ dạng lại thấy chật vật như vậy.
Mọi người đi qua, ai nấy đều đến bên cạnh người phụ nữ lúc trước đã nói chuyện với anh, nhìn anh có chút sợ hãi. Ánh mắt của anh đã mất tiêu cự, cứ như vậy hướng cái nhìn vô hồn về phía trước. Người phụ nữ kia cũng không dám nói chuyện, trong lòng thầm suy đoán, có lẽ nào anh chính là người yêu của Văn Tương Tư?
Còn cậu nhóc Cận Trường Sinh kia, không biết tại sao, đến lúc này mà vẫn không thấy quay về nhà nữa? Con thỏ nhỏ này, mọi người ở đây đúng là bị mù rồi nên mới đối xử với cậu ta tốt như vậy. Đúng thời điểm mấu chốt lại chạy biến đi đâu mất tăm mất tích, lương tâm chắc là bị chó ăn mát rồi. Người phụ nữ kia nghĩ đến mà không sao nhịn được, hung hăng hứ một tiếng! Bà cũng đã từng còn cho cậu ta mấy đồng tiền để mua mấy cái bánh nướng nữa cơ đấy! Thật không bằng cầm mang đi cho chó ăn còn tốt hơn!
Trong lòng còn đang suy nghĩ, bà đã thấy Hà Dĩ Kiệt lảo đảo đứng lên chuệnh choạng đi lên trên lầu. Người phụ nữ kia đuổi theo mấy bước, như định nói cái gì đó nhưng lại nuốt trở vào. Quên đi... Người chết rồi, trong lòng của anh đang khổ sở, có khuyên cũng vô dụng, nhưng lại không nhịn được lời oán thầm, ngày trước tại sao không thấy anh lộ diện, hiện tại người đã chết rồi thì anh mới đến đây... Tại sao lại có thể giống như cảnh sát trong phim ảnh vậy, mọi chuyện đều đã xảy ra xong xuôi, lúc này cảnh sát mới đến...
Thang lầu rất chật, hai người sóng vai đi lên thì phải có một người nghiêng thân thể mới lên được. Ở góc cầu thang còn có người chất đống những vật linh tinh, có lẽ là còn tiếc rẻ không nỡ bán nhưng tạm thời lại không dùng gì đến nên mới vứt chồng chất ở chỗ đó thành đống như thế, trong góc tường còn có mạng nhện chăng đầy. Hà Dĩ Kiệt vượt qua những thùng giấy sắt vụn chất đống, đi đến lầu hai. Lan can đã gỉ sét loang lổ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, trong hành lang buộc một chiếc dây thừng thật dài, trên đó còn treo móc một loạt quần áo từ dưới lên đến đầu viên ngói giọt gianh, tựa như hàng vạn lá cờ đang phấp phới bay ở trong gió nhẹ.
Anh xoay người đi qua chỗ phơi quần áo ướt sũng kia, sau đó đứng ở trước cửa nhà của Tương Tư.
Chỗ ở của cô được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Phía ngoài cửa được quét sạch không có một hạt bụi, cánh cửa gỗ cũ kỹ cũng được lau chùi sạch sẽ. Anh đẩy cửa ra đi vào, liền nhìn thấy một căn phòng khách nho nhỏ, trong đó kê một bộ bàn trà với vài ba chiếc ghế rất gọn ghẽ, nhưng không có người ngồi. Đồ đạc trong nhà rất ít, trên sàn nhà trên mặt ghế vẫn còn bày đặt mấy món đồ chơi nho nhỏ cũ kỹ. Trong góc có một chiếc xe nôi trẻ con đã được cải biến lại, trên xe vẫn còn đặt một chiếc trống lắc, tựa như khi Nặc Nặc còn bé đã từng ngồi ở trên đó, còn Tư Tư thì ngồi xổm ở trước chiếc xe đẩy đó, nét mặt tươi cười như hoa tay cầm cái trống lắc lắc. Tiếng trống lắc vang lên nghe tung tung tung, Nặc Nặc liền cười khanh khách, Tương Tư cũng cười theo, tiếng cười giống như hoa nở rộ trong gió xuân...
Hốc mũi của anh trào lên cảm giác nghèn nghẹn chua xót. Lúc này nước mắt của anh cũng không sao ngăn nổi nữa, cứ thế trào ra lăn dài xuống dưới. Anh đứng ở cửa ra vào phòng khách, nhưng không biết vì sao lại không dám đi vào.
Có một thứ ở góc kia đập vào ánh mắt của anh, anh nhìn thấy một chiếc áo của cô khoác lên trên lưng cái ghế, còn có một đôi dép lê bằng nhựa bình thường đặt ở trên sàn nhà, trên mặt dép in hình cái đầu của mèo Kit¬ty, nhìn rất đáng yêu. Ánh mắt của anh chợt thoáng sững sờ, Tư Tư luôn yêu thích những hình động vật nho nhỏ thế này, như tất cả các cô gái trẻ tuổi khác.
Anh lại đưa mắt nhìn qua căn phòng một lượt. Anh nhìn từ tấm thảm nhựa nhỏ in hình hai bàn chân bên ngoài cửa phòng vệ sinh đơn sơ, đến một bộ rèm cửa treo bên ngoài cửa phòng ngủ nằm cách vách. Qua lớp rèm, anh nhìn thấy loáng thoáng phòng ngủ qua cánh cửa mở rộng. Anh giật mình lặng người, tiến lên thêm vài bước, lúc này anh mơ hồ cảm thấy trong không khí dường như có hơi thở của cô, dường như anh còn đang nghe thấy tiếng cười vui sướng của cô giống như ngày trước, dường như anh vẫn đang nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn với nụ cười ngọt ngào của cô như trước kia.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở trong phòng ở đơn sơ thấp bé mà cô đã sống, trong lòng anh đầy đau đớn, cũng giống như trong một ngày mùa đông tuyết bay phất phơ đầy trời năm đó, trái tim anh tựa như bị kéo căng, bị giật ra từng chút từng chút một, từng nhúm, từng nắm bị kéo ra ngoài, giống như con tằm bị rút ruột nhả tơ vậy. Anh không sao đứng vững nổi nữa, đột nhiên lui về phía sau một bước, hai chân không thể nào chống đỡ nổi thân thể nữa, anh ngơ ngác ngồi phịch xuống cái ghế.
Trong căn phòng yên tĩnh và chật hẹp, giữa tiếng hít thở vẫn có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc ở bên ngoài cửa sổ mỗi khi có gió thổi qua. Nhà cửa ở nơi này tuy không ở sát đường, nhưng bởi vì hiệu quả cách âm rất kém cỏi nên có chút ầm ĩ. Đặc biệt lúc này đang là buổi sáng có thời tiết tốt, có thể mơ hồ nghe vọng đến những âm thanh trên đường phố ở cách đó không xa. Anh ngồi ở chỗ đó, chỉ lặng yên lắng nghe những âm thanh ở chung quanh.
Ngay cả trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy, cô vẫn sống lặng lẽ một mình, nhất định sống một cuộc sống nghèo khó như vậy, một mình mang thai Nặc Nặc, tất cả mọi thứ đều dựa vào chính bản thân, một mình sinh nở đứa con của anh, sau đó còn nuôi dạy con gái của anh tốt như vậy. Ở nơi này, trong căn phòng này cô được hưởng bao nhiêu tiếng cười vui? Đã phải nhỏ bao nhiêu nước mắt? Đã phải chịu bao nhiêu sự cô đơn lạnh lẽo hoặc khổ đau cơ cực?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...