Thời tiết tháng 11 đã có chút se lạnh. Đến độ ba bốn giờ chiều thì mặt trời cũng đã ngả về tây. Thím Phúc ôm chặt Nặc Nặc ở trong ngực, mắt vẫn như trước, luôn nhìn sang phía cửa chính không chớp. Nhưng những người lui tới lại đều đi xe, trong lòng bà nóng như lửa đốt, nhưng vẫn không chút nề hà, chỉ có thể nhất định phải đợi như vậy.
Tới cuối cùng, thím Phúc thấy đã đến giờ tan sở, hiển nhiên chỉ có thể dốc toàn bộ số tiền còn lại trong túi áo, lặng lẽ đi theo một người bảo vệ an ninh vừa được thay ca rời đi, đi mãi đến đầu phố mới gọi lại anh ta lại, kéo đến một bên dúi cho anh ta chút tiền, nói bà là người nhà của bộ trưởng Hà, muốn đến tìm anh nhờ chút chuyện, hỏi anh ta xem bộ trưởng Hà đã tan tầm chưa.
Nhân viên an ninh kia cầm tiền nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Thời gian tan sở còn nửa giờ nữa, bà cứ ở nơi này chờ xem, nếu vận khí tốt... A, bà quả là người có chút may mắn, bà có nhìn thấy chiếc xe kia không? Chính là chiếc xe màu đen đó, đó là xe của thư ký của bộ trưởng Hà, bà tranh thủ thời gian đến hỏi đi...”
Thím Phúc luôn miệng nói cảm ơn, ôm Nặc Nặc cố hết sức lực chạy tới. Cửa chính đã mở ra, thư ký Triệu đang định lái xe đi vào, liền thấy một bà lão chân tập tễnh chạy tới đứng chặn ở phía trước xe. Anh giẫm mạnh chân phanh dừng xe lại, vừa định tức giận, cả người liền ngây ngốc ngơ ngẩn như con gà gỗ: cô bé con đang ở trong ngực bà lão kia, nếu lớn lên quả thực chính là phiên bản Văn Tương Tư!
Thím Phúc ôm Nặc Nặc ngồi trên xe, thư ký Triệu nhìn chằm chằm vào Nặc Nặc, mắt cũng không hề chớp, trên đường đi vẫn không hề nói chuyện, đến khi xe dừng lại, anh mới hít sâu một hơi sau đó hỏi: "Rốt cuộc đứa nhỏ này là thế nào?"
Trong lòng thím Phúc có chút bất mãn, khẩu khí cũng có chút ngang ngược: "Chúng tôi không phải là những người có lòng dạ hiểm độc thối rữa, cũng sẽ không nói dối gạt người khác, đây là con gái của bộ trưởng Hà!"
Ngữ điệu của bà dọa sợ Nặc Nặc. Nặc Nặc nhút nhát e lệ nhìn thím Phúc, rồi lại chúi vào trong ngực bà, cầu khẩn rất đáng thương: "Bà nội... Về nhà, tìm mẹ, mẹ..."
Thím Phúc vỗ vỗ cô bé nhẹ nhàng dỗ dành: "Nặc Nặc ngoan, một chốc lát nữa bà nội sẽ đưa Nặc Nặc về nhà nhé."
Thư ký Triệu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang hé ra một chút kia, trong lòng trăn trở hồi lâu, giọng nói lại mềm xuống: "Để tôi đưa hai bà cháu đi lên thôi, đây là chuyện riêng của bộ trưởng Hà, tôi không làm chủ được."
Cơn tức của thím Phúc có chút dịu lại, bà bước xuống xe đi theo thư ký Triệu. Trên đường đi, khi gặp được người quen chào hỏi sau đó nhìn thím Phúc và Nặc Nặc vẻ hồ nghi, thư ký Triệu chỉ giới thiệu qua loa, nói bà lão là họ hàng đến thăm anh.
Vào đến trong thang máy dành riêng, đi thẳng lên lầu mười sáu, thư ký Triệu mới thoáng thở dài một hơi. Anh nghiêng đầu vừa nhìn thấy Nặc Nặc, đã nhận ra sao cô bé này giống Văn Tương Tư đến thế. Đáy lòng anh giống như chảo dầu đang sôi ùng ục, nếu quả thực đứa nhỏ này không phải là phiên bản của Văn Tương Tư, có cho anh mười lá gan, anh cũng không dám làm loại chuyện này!
Thang máy dừng lại, thím Phúc ôm Nặc Nặc cùng đi ra ngoài, qua một hành lang thật dài, nhưng chỉ đảo mắt một cái đã đến phòng cuối cùng. Thư ký Triệu gõ cửa, khi nghe được tiếng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra một câu "Vào đi", anh mới đẩy cửa ra, tránh sang một bên để cho thím Phúc ôm Nặc Nặc đi vào trong văn phòng.
Thư ký Triệu gõ cửa, khi nghe được tiếng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra một câu "Vào đi", anh mới đẩy cửa ra, tránh sang một bên để cho thím Phúc ôm Nặc Nặc đi vào trong văn phòng.
Hà Dĩ Kiệt đang vùi đầu trong công việc, anh vẫn nghĩ là thư ký Triệu sẽ tiến vào, nên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Mọi chuyện xử lý thế nào rồi?"
Đây là lần thứ hai thím Phúc nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt. Lần đầu tiên là ở Hàng Châu, khi ấy phu nhân và tiên sinh đều đã chết cả rồi, bà muốn lấy tro cốt về để an táng, nhưng không có cách nào. Về sau chính là con người này, đã xuất hiện một cách thần thông quảng đại, lo liệu chuyện an táng cho tiên sinh và phu nhân. Bà đã có ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với anh, cũng đã từng vô cùng cảm kích. Giờ phút này gặp lại, bà chỉ có cảm giác phảng phất giống như cách cả một thế hệ, vẫn chỉ là một con người, tại sao trước sau lại khác nhau nhiều như vậy?
Hồi lâu không thấy câu trả lời, Hà Dĩ Kiệt không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Khi nhìn lại lần nữa đột nhiên cả người anh sững sờ, trong đầu chỉ thấy trống rỗng. Lúc này đã là năm giờ rưỡi chiều, nhưng trời vẫn còn rất sáng, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa chớp rộng mở chiếu rọi vào bên trong phòng. Làn gió nhè nhẹ thổi phất qua lớp rèm cửa, làm tấm rèm vải khẽ đong đưa. Ánh nắng chiều chiếu vào hắt lên màu vàng cam, làm cho cả căn phòng như được bao phủ bởi sắc vàng ấm áp của hoàng hôn.
Cây bút trong tay anh rơi đánh “cạch" một tiếng xuống trên mặt bàn, nhưng anh cũng không hề hay biết. Anh đứng bật dậy, miệng há to, hai mắt trợn trừng, nhưng lúc này anh cũng không hề chú ý tới sự luống cuống của mình, chỉ chăm chú nhìn gương mặt vào nho nhỏ của cô bé ở trong ngực thím Phúc. Anh cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu sôi trào nóng hổi, không biết từ khi nào tay của anh đã nắm chặt lại thành quyền. Trong tròng mắt của anh sự đau đớn lan tràn, tựa như có vật gì đó đâm vào khiến anh phải rơi lệ. Anh thở hổn hển thành tiếng ngày càng dồn dập, trong hai con ngươi phảng phất như có lửa thiêu đốt.
Cô gái nhỏ này có đôi mắt to đẹp với hàng lông mày dài mảnh, giống như một Tương Tư khác, hay nói đúng hơn cô bé tựa như một Tương Tư được thu nhỏ lại.
"Tương Tư đã yêu cầu tôi giao lại Nặc Nặc cho cậu, tôi đã đưa người đến rồi, cậu có muốn nhận hay không?"
Thím Phúc nhìn thấy sắc mặt cổ quái của anh, hồi lâu vẫn thấy anh không nói lời nào, trong lòng thím cũng có chút bối rối. Thím nghĩ đến lời nhắn nhủ của Tương Tư, cố cưỡng ép lại ý nghĩ không muốn và không cam lòng giao Nặc Nặc cho anh đang tràn ngập trong lòng. Thím đặt Nặc Nặc đang ở trong ngực mình cùng một cái túi vải nhỏ xuống trên mặt đất. Vừa đặt cô bé xuống, thím Phúc cố dằn lòng, xoay người rời đi, nước mắt lại chan chứa trên gương mặt: "Đây là con gái của cậu, tên gọi là Nhất Nặc."
Thím Phúc nói xong, liếc nhìn Nặc Nặc, cái miệng nhỏ của cô bé méo xẹo, duỗi bàn tay nhỏ bé dự định chạy đến bên cạnh bà. Nước mắt bà rơi như mưa, cố nén lại nỗi đau lòng, nhẫn tâm xoay người bỏ chạy. Thoáng cái tiếng gào khóc của Nặc Nặc liền vang lên đuổi theo phía sau lưng bà. Tiếng khóc giống như lưỡi dao nhỏ sắc bén, cứ thế lóc từng miếng thịt ở trên người bà ra vậy. Thím Phúc khóc, mặt mũi tràn đầy nước mắt, nhưng bước chân cũng không dám ngừng lại, chạy thẳng đến trong thang máy đóng cửa lại. Lúc này thím như không còn sức lực nữa, cả người ngồi thụp xuống trên mặt đất, tê dại...
Tiếng khóc của Nặc Nặc đã kéo Hà Dĩ Kiệt thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ như trong cơn ác mộng vậy. Thậm chí anh cũng quên chạy ra ngoài đuổi theo thím Phúc để hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cũng quên luôn cả nỗi hoài nghi sự việc đột phát này rốt cuộc là thật hay giả. Có lẽ là do cha con bản tính trời sinh, nên Nhất Nặc vừa khóc, trong lòng của anh liền đau đớn không sao chịu nổi. Anh cũng không kịp suy nghĩ gì, theo phản xạ, anh nửa quỳ xuống ở trước mặt trước con gái, hai tay run rẩy ôm lấy đôi vai nhỏ xíu mềm mại của cô bé.
Nhất Nặc ngẩng mặt lên, cái miệng nhỏ nhắn lại há rộng thêm ra, gào lên khóc oa oa. Trong trái tim bé nhỏ của cô bé đang tràn ngập nỗi sợ hãi, không biết vì sao suốt hai ngày nay bé không được nhìn thấy mẹ, không biết vì sao thím Phúc để lại bé một mình ở lại nơi này. Bé không muốn ở lại chỗ này, bé phải về nhà, bé nhớ mẹ, bé không muốn phải đối mặt với một ông bác vô cùng lạ lẫm và rất kỳ quái đang trước mặt đây đâu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...