Mưa đã gần như tạnh hẳn, chỉ còn những giọt nước đọng trên mái hiên, ngọn cây, lá sen, dưới mái cong của góc đình, hoặc là một chút ẩm ướt giữa các đám mây thỉnh thoảng lại rào rào một tiếng, tí tách rơi xuống. Đêm càng khuya càng dần dần trở nên yên tĩnh hơn.
Sáng sớm tỉnh giấc, vậy mà lại là một ngày nắng, ánh mặt trời sáng chói mắt bức người. Tương Tư mở mắt ra, bên người đã là một khoảng trống không, trái tim của cô như thắt lại, cô vọt ngồi dậy, nhưng rồi cũng dần dần ổn định lại bản thân.
Cần phải kết thúc thì cũng nên kết thúc, như vậy cũng rất tốt. Cô không thích cái giờ khắc cáo biệt này, càng không nói đến khả năng giây phút từ biệt kia chính là cả đời.
Đêm qua quả là một giấc mộng dài, đột nhiên làm cho trái tim người ta trở nên mềm mại, dễ sinh ra rất nhiều điều liên quan, kéo dài mãi về sau. Như vậy cũng tốt, nếu như sau này cô còn muốn bắt đầu một cuộc sống mới, thì từ nay về sau trong lòng cô phải luôn luôn tiếp tục oán hận lẫn không cam lòng với anh, giống như ngày trước vậy. Cái tên của anh chính là một lời nguyền rủa, nhớ tới anh, cô chỉ thấy đau đến tê tâm liệt phế, nhưng từ nay về sau, người phải đau đớn sẽ không phải là cô.
Cô muốn dùng sự dịu dàng cùng tình cảm sâu nặng để thiết kế cho anh một nhà tù mà anh không thể phá vỡ nổi, cô muốn khóa lại lòng của anh, mặc dù giờ phút này cô cũng không rõ, vì sao mà cô nhất định phải như vậy.
Tương Tư ôm đầu gối ngồi một mình ở trong phòng thêm chốc lát, sau đó đi rửa mặt. Cô thay đổi quần áo sau đó xuống dưới lầu, đã nhìn thấy anh chỉnh trang đứng chờ ở dưới lầu.
Trong lúc nhất thời cô hơi sửng sốt một chút, đứng sững ở nơi đó không hề động đậy.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, dáng người thẳng tắp, khí thế hiên ngang, đã sớm trở lại thành bộ trưởng Hà với gương mặt khác hẳn, phảng phất con người của tối hôm qua hoàn toàn không phải là anh.
Tương Tư cúi đầu xuống, nhếch môi lên có chút khổ sở, sau đó hít sâu một hơi, cất bước đi xuống dưới lầu.
Quản gia liếc mắt một cái, người hầu đều lui xuống, thư ký Triệu cũng lặng lẽ ra khỏi phòng khách, vẻ mặt anh ta đã có chút kỳ lạ.
Tương Tư đi thẳng đến trước mặt của anh, vóc dáng của cô không cao, đứng chỉ gần kề đến bả vai anh, cô phải ngẩng đầu lên thì mới có thể nhìn thấy anh.
Anh trước sau như một cực kỳ tuấn tú, dung nhan như đao gọt rìu đục tạc ra vậy, tản mát ra khí thế bức người. Trong lòng Tương Tư chợt trào lên cảm xúc chua xót lặng lẽ tràn ra khắp cơ thể. Tất cả giờ đây đã hóa thành một trò hề, cô giơ tay lên sửa sang lại chiếc cà vạt hơi lệch của anh, mi mắt khép lại, không hề nhìn anh, mãi đến sau cùng, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: "Lên đường may mắn."
Đáy mắt Hà Dĩ Kiệt dần dần trở nên mờ mịt, hơi ẩm ướt, hai tay buông thõng xuống tại bên chân, rất nhanh đã nắm chặt lại, mắt anh nhìn cô cũng không hề chớp một cái, như muốn nhìn lại cô một lần nữa rồi khắc sâu vào trong linh hồn của mình.
Tương Tư lui lại phía sau một bước, nhìn kỹ lại anh một lượt rồi sau đó gật đầu vẻ hài lòng, hé nở nụ cười dịu dàng, nói với anh nói: "Anh đi đi, từ nay về sau đừng tới đây nữa, qua vài ngày nữa em cũng muốn rời khỏi nơi này rồi, nhân tiện ngày hôm nay em cũng muốn nói lời từ biệt với anh một lần, còn khi ra đi..."
Cô xoay người sang chỗ khác, trong con ngươi đã dạt dào nước mắt: "Khi em ra đi, sẽ không nói cho anh biết đâu..."
"Tư Tư..." Cặp công văn trong tay anh thoáng cái rơi xuống trên mặt đất. Anh tiến lên một bước, từ phía sau ôm chặt lấy cô, anh cúi đầu xuống chống quai hàm ở trên vai của cô, ngữ điệu run rẩy và vội vã, anh cố kìm lại nỗi đau đớn trong lòng không để lộ ra ngoài: "Tư Tư, để anh đưa em đi thôi... Lúc này anh cũng không thiết một điều gì nữa..."
Tương Tư cười rộ lên, cười đến độ nước mắt trào ra như mưa, cô đẩy từng ngón tay của anh ra, từng ngón từng ngón một, cố nhịn lại sự đau lòng nhàn nhạt mở miệng nói: "Anh đang nói mê sảng cái gì vậy, đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn..."
Anh không chịu nổi cuộc chia tay này, cô nhìn vậy mà lại vô cùng lạnh nhạt. Hà Dĩ Kiệt bị cô đẩy ra, trong lòng anh lúc này như nước thủy triều lên mãnh liệt. Nếu anh bỏ đi cùng cô, bí thư Tiếu sẽ phải làm sao bây giờ? Đỗ Phương Phương nhất định sẽ giận lây sang ông, mà ông lại là người có ơn lớn đối với cuộc đời của anh. Nếu anh phạm phải sai lầm, làm sao có thể khiến bí thư Tiếu được bãi đơn đây?
Huống chi, anh dựa vào cái gì mà muốn Tương Tư cùng đi với anh đây? Không phải bất cứ sai lầm nào cũng có thể được tha thứ.
Ban đầu giữa bí thư Tiếu và Tương Tư, anh quyết định lựa chọn bí thư Tiếu, cũng có nghĩa là đã báo trước ngày hôm nay.
"Đúng vậy, anh đang nói những điều mê sảng đâu đâu." Hà Dĩ Kiệt cười cười lộ vẻ sầu thảm. Anh xoay người nhặt cặp công văn lên, nhìn lại cô một cái. Ánh mắt kia làm cho cô không dám nhìn thẳng vào anh, quay mặt đi. Hà Dĩ Kiệt hơi nhếch môi, mơ hồ nghe thấy tiếng của thư ký Triệu ở ngoài cửa lo lắng nhắc nhở. Rốt cuộc anh vẫn phải xoay người sang chỗ khác, từ phòng khách đi ra ngoài, khoảng cách rất ngắn, chỉ mất vài giây đồng hồ, anh đã biến mất ngay ở trước mắt của cô. Từ nãy Tương Tư vẫn một mực giữ vững khẩu khí kia, lúc này đột nhiên cô thả lỏng ra một chút, cả người tựa như bị rút sống lưng, thoáng cái cô ngồi phịch xuống trên mặt đất.
Cả ngày hôm nay, cô một mực chỉ ngồi ở trên ban công, cơm trưa cũng không sao nuốt nổi, bữa tối càng thêm không có khẩu vị. Bác sĩ đến thăm bệnh cho cô, cô cũng không gặp, mãi đến khi đêm xuống, bỗng nhiên cô lại bắt đầu sốt trở lại, nhưng cô đã đuổi hết toàn bộ người hầu y tá ra ngoài từ lâu. Trong tầng lầu này chỉ có một mình cô. Tương Tư nằm ngơ ngản ở trên ghế nằm, sắc trời lúc này đã đen kịt, lưa thưa mấy ngôi sao nhỏ. Cả một khu vườn to như vậy, nhưng sự cô độc lại tràn đầy trời đất. Tương Tư không muốn động đậy, cũng lười dậy để trở về phòng, nên cứ nằm ở nơi đó, ánh mắt cô không biết đang nhìn về hướng nào, đầu đau muốn nứt ra. Trên người cô cứ lúc nóng lúc lạnh, cô áp mặt vào trên mặt ghế lạnh buốt mới cảm thấy trong người dễ chịu một chút. Rốt cuộc cô cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về phòng để uống thuốc. Thân thể là của mình, từ nay về sau, sẽ không có người nào quan tâm đến nó ngoài chính bản thân mình ra...
Rốt cuộc cô cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về phòng để uống thuốc. Thân thể là của mình, từ nay về sau, sẽ không có người nào quan tâm đến nó ngoài chính bản thân mình ra...
Run run rẩy rẩy mãi cô mới đứng lên được, lại cảm thấy người bị mất thăng bằng một lúc. Cô gắng gượng bám lấy lan can để đứng cho vững, bỗng nhiên cô nhìn thấy từ rất xa có vầng sáng đang chiếu rọi...
Vầng sáng này chiếu xuống phía dưới mặt đất, nhưng như ẩn như hiện trong hơi nước. Hóa ra chẳng biết từ lúc nào trời đã đổ mưa tí tách.
Mới đầu cô còn cho rằng mình hoa mắt, nhưng đột nhiên, ánh mắt của cô chợt sáng lên. Ở nơi cách lối đi vào trong vườn hoa không xa, cô nhìn thấy chiếc xe kia chậm rãi được lái vào trong vườn. Từ xa rồi đến gần, đèn pha xe sáng trắng như tuyết, mơ hồ nhìn kỹ thêm một chút, chiếc xe ô tô này đúng là chiếc xe mà Hà Dĩ Kiệt trước kia vẫn thường dùng. Tương Tư có cảm giác tất cả phiền muộn vừa rồi của mình như đã được quét sạch. Lúc này những niềm vui sướng nho nhỏ, lộn xộn kia đột nhiên liền bộc phát ra gần như cùng một lúc. Chia tay chỉ mới vẻn vẹn gần một ngày mà cá cảm giác thấy dài lê thê, buồn chán không sao chịu nổi. Cô kích động xoay người đã nghĩ định đi xuống lầu, xe cũng đã dừng lại dưới căn lầu cô đang ở. Sau đó, một người phụ nữ đẩy cửa xe ra, xuất hiện ở trước mắt của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...