Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Nhắm mắt lại, anh đặt nụ hôn xuống cô, trong nháy mắt, Hà Dĩ Kiệt nghe thấy tiếng nói trong lòng mình, “bây giờ mày mới biết sao Hà Dĩ Kiệt, cả đời này, mày cũng không sao trốn thoát khỏi lòng bàn tay của người phụ nữ này đâu”.

Anh hôn đôi mắt xinh đẹp của cô, anh hôn đôi gò má mềm mại của cô, anh hôn sống mũi rất thanh tú của cô, anh hôn đến ướt sũng đôi môi của cô. Cô ngoan ngoãn nằm yên, không hề động đậy, chỉ mở to đôi mắt nhìn lại anh. Trong đêm tối lờ mờ, cô như muốn nhìn thấu vào tận trong lòng của anh.

Không biết là do ban đêm vắng vẻ nên làm cho người ta dễ dàng trở nên phóng túng, hay là bởi vì sau khi phóng túng con người mới có thể cảm thấy ban đêm quá vắng vẻ. Khi đôi môi của anh hôn một đường dọc xuống dưới nơi lồng ngực của cô thì cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ôm lấy cổ của anh.

Có một loại dự cảm không rõ ràng lắm không sao nói được thành lời, đang lan tràn khắp trái tim của cô, nó tựa như nói cho cô biết rằng, nếu bỏ qua lần này thì cả đời này sẽ khó có lại được thời khắc được ôm nhau như thế này nữa, tựa như chỉ qua tối nay thôi, hai người sẽ không còn cơ hội để tạm biệt nhau hay gặp lại nhau nữa. Nỗi sợ hãi bò qua khiến nơi trái tim của cô trở nên lạnh buốt, nó làm cho cô càng áp sát tiến vào anh gần hơn nữa, dán chặt vào lồng ngực nóng hổi của anh.

Anh ôm lấy cô, nghiêng người nằm ở trên giường kéo sát cô lại gần, ôm cô vào trong ngực, cách một lớp nội y màu trắng, anh áp phần thân trên của cô ở trước ngực của mình. Sự mềm mại ấm áp càng làm cho trái tim anh thêm thương yêu cô hơn, bàn tay anh phủ lên lưng của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em làm sao vậy, lại gặp ác mộng phải không?”

Cô lắc đầu, rồi lại rúc rúc vào trong ngực của anh: “Hà Dĩ Kiệt, anh thật sự đã xé thư của em rồi sao?”


Anh nuốt sự chua xót ngược vào bên trong, lắc đầu, ôm cô sát hơn: “Không có thư đâu, Cận Trường Sinh chỉ muốn anh nói cho em biết, mọi chuyện trong nhà đều tốt.”

Trái tim của cô run lên một cái rồi chợt buông lỏng, cô vùi mặt vào trong ngực của anh, giọng nói vang lên nghe hơi nghèn nghẹt: “Vì sao anh lại gạt em.”

“Anh không lừa em thì làm sao em mở cửa cho anh vào, làm sao anh được nhìn thấy em chứ.”

“Vì sao anh nhất định cứ phải nhìn thấy em vậy?”

“Bởi vì anh rất nhớ em.”

“Tại sao anh phải nhớ tới em?”

“Bởi vì...” Anh quay mặt lại, hôn lên mái tóc mềm mại mát lạnh của cô: “Bởi vì anh đã phát hiện ra, anh đã yêu một người, đã yêu một cô gái nhỏ có tên là Văn Tương Tư, cho nên anh đã nghĩ rằng, anh nhất định phải đến để nhìn thấy cô ấy, dù chỉ là liếc qua một cái thôi cũng được.”

“Tại sao anh phải yêu cô ấy?” Trong giọng nói của cô hàm chứa sự nghẹn ngào, khiến anh lại kéo cô sát vào càng ôm siết lấy cô chặt hơn. Trong sự yên tĩnh đó, dường như bản năng của con người chính là muốn đi tìm sự ấm áp. Cô không muốn rơi lệ, nhưng trong lòng cô thật sự lại cảm thấy rất khó chịu.

Anh trầm mặc một hồi, “Lúc này chính anh cũng không sao có thể nói rõ ràng được. Anh nhớ rằng trước đây thật lâu, anh đã từng xem qua một đoạn văn, nói thế này: “Nếu như bạn nhìn thấy một phong cảnh tươi đẹp, nghĩ muốn mang cô ấy đến cùng ngắm, nếu bạn ăn một món ăn ngon, lại nghĩ muốn được cùng ăn với cô ấy, thậm chí bạn đi đến bất cứ nơi đâu cũng nghĩ nếu mang được cô ấy đi cùng thì tốt quá, nếu bạn đang đi ở trên đường nhìn thấy một cái bóng lưng cũng lại nhớ tới cô ấy, khi bạn được nghe một ca khúc nào đó bạn lại nghĩ muốn được cùng cô ấy ở chung một chỗ để thưởng thức, khi bạn nhìn thấy bất kỳ một người phụ nữ nào khác, ở trong lòng bạn lại bắt đầu nhớ đến cô ấy, cảm thấy trên đời này không có người phụ nữ nào hơn được cô ấy, như vậy, nhất định là bạn đã yêu cô ấy.”

“Anh thường xuyên luôn nghĩ đến cô ấy, khi đang làm việc trong văn phòng, lúc đang lái xe, khi đang dùng cơm, ngay cả khi anh đang ngủ, rốt cuộc anh cũng luôn nghĩ đến cô ấy... Anh nghĩ rằng anh đã yêu cô ấy, anh đã thực sự yêu cô ấy rồi.”


Hà Dĩ Kiệt hơi xoay mặt lại, kéo cô sát hơn, mặt của anh áp vào trên mái tóc của cô, hơi cọ cọ vào đó. Một nỗi đau đớn cứ chạy dọc theo mạch máu một đường lan tràn ra khắp người anh. Anh nhìn vào phòng tối đen kia, nói tiếp: “Nhưng mà anh lại không thể cùng ở với cô ấy chung một chỗ, cả đời này cũng không thể.”

“Vì sao lại không thể chứ?”

Hà Dĩ Kiệt xoay người nhìn vào ánh mắt của cô, trong mắt cô lệ đã dâng đầy, những giọt lệ trong suốt sáng long lanh. Anh cúi đầu hôn nước mắt của cô, cánh môi dán vào trên mí mắt mỏng manh có chút run rẩy: “Cô ấy quá tốt đẹp, mà anh lại không xứng với cô ấy.”

Cô nhắm mắt lại, một dòng lệ liền trôi xuống dưới. Hai tay cô ôm vào trên cổ của anh kéo xuống nắm lại thành quyền đập đập xuống ngực anh, giọng nói có chút khàn khàn: “Vì sao, vì sao anh lại đối xử với em như vậy, tại sao anh phải tàn nhẫn như vậy, vì sao, Hà Dĩ Kiệt, vì sao vậy?”

“Em đừng hỏi nữa Tư Tư.” Cánh tay anh xuyên qua hai cánh tay của cô, gắt gao tóm lấy tay cô giữ chặt ở trước ngực mình. Cánh tay của anh rắn chắc ghìm lấy cánh tay cô làm cho cô gần như không sao thở nổi. Cô không còn khí lực nữa, nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn trào, khóc không thành tiếng...

“Em đừng hỏi nữa, không cần thiết phải hỏi lại những chuyện đã qua. Qua đêm nay, em hãy quên toàn bộ chuyện này đi, cũng hãy quên anh đi! Tư Tư, anh thề với em, anh sẽ không bao giờ còn dây dưa với em nữa, nhưng em nhất định phải sống thật tốt đấy, phải sống thật hạnh phúc nhé, Tư Tư...”


Cô nhìn lên gương mặt của anh, cô thật sự rất muốn hỏi anh, Hà Dĩ Kiệt, giờ đây em đã như thế này, làm sao em còn có thể sống tốt được đây, làm sao em có thể sống hạnh phúc được đây?

“Anh đã phá hủy cả thế giới của cô ấy, đã bỏ rơi cô ấy, ngay trước mắt cô ấy, anh đã ném vỡ vụn toàn bộ niềm hạnh phúc mà cô ấy đã chờ mong, sau đó anh lại mong muốn cô ấy sống hạnh phúc thì làm sao cô ấy có thể sống hạnh phúc được chứ?”

“Ba ba của em chưa từng bao giờ làm những chuyện thương thiên hại lý.” (làm những chuyện tàn nhẫn, không còn tính người)

Cô quật cường nhìn lại anh: “Hà Dĩ Kiệt, ba ba của em tuyệt không hề làm những chuyện ấy, tai mắt của anh có ở khắp nơi, anh có thể tiếp tục điều tra rõ ràng chuyện này được không, ông ấy không thể là người đã hại ba ba của anh, sẽ không hại người nhà của anh...”

“Tư Tư...” Thân thể của anh dần dần lật úp xuống, bàn tay anh ôm vòng ở phía sau lưng của cô hơi kéo cô hướng vào trong ngực của anh. Giữa bọn họ chỉ cách nhau một lớp vải áo sơ mi mỏng manh, anh cảm nhận thấy nhịp thở của cô lúc này rất nhanh, rất gấp rút. Anh ngưng mắt nhìn cô thật sâu, nhưng lại không nhìn thẳng vào nơi đáy mắt đang ánh lên nỗi chờ mong của cô. Anh buông mi mắt xuống, khẩu thị tâm phi (nói những lời không đúng với lòng mình): “Được, anh tin lời em, anh sẽ tiếp tục điều tra.”

Trên đời này có rất nhiều chuyện dơ bẩn, nhưng một người cha ở trước mặt cô con gái yêu của mình, sẽ chỉ biểu hiện ra những gì tốt đẹp, sáng sủa mà thôi. Anh không đành lòng phá vỡ sự tôn kính lẫn ngưỡng mộ của cô đối cha mình, anh tình nguyện lừa gạt mình, lừa gạt cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui