Ngón tay Tĩnh Tri chậm rãi nâng lên tới trước ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve hàng cúc áo trên áo của anh. Khi cô buông cặp mắt xuống lộ rõ hàng mi cực kỳ dài, cực kỳ xinh đẹp. Anh chăm chú nhìn cô một hồi, phát hiện hàng mi của cô hơi run rẩy, giống như cánh bướm.
"Không phải là em lấy lòng anh." Cô bỗng ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn lại anh, thậm chí, cô cũng lớn mật học bộ dáng của anh, còn ôm lấy eo của anh, hai mắt trong như nước nhìn chằm chằm vào đôi mắt hẹp dài sắc bén của anh: "Anh là chồng của em, em mới có thể nhân nhượng như vậy, nếu anh là người xa lạ, em đã lấy cà chua ném anh từ lâu rồi, cần gì phải ba câu bốn chữ làm gì càng thêm chán ghét."
Mạnh Thiệu Đình thấy vẻ mặt của cô như trẻ con vậy, không khỏi cười lên hô hô. Cười xong, bỗng nhiên anh túm chặt cánh tay cô, trán gần như chống vào cô: "Tĩnh Tri, nếu như tôi là chồng của cô, vì sao em lại không hỏi tôi chuyện của Tòng Vân?"
Tĩnh Tri xoay người, run lên một cái, chợt cúi đầu nói: "Em... chỉ là có chút sợ hãi."
"Hả...? Cái gì đã khiến cho Phó Tĩnh Tri vốn luôn chẳng hề quan tâm lại thấy sợ hãi vậy nhỉ?" Thân hình của anh lại tới gần thêm một chút, Tĩnh Tri không khỏi lui về phía sau, lưng áp trên bàn trang điểm, không còn đường lui, thân hình cực nóng của anh liền dán sát vào thân thể uyển chuyển của cô, giống như là khảm chặt khít vào cơ thể của cô vậy.
Tĩnh Tri hít sâu một hơi, đôi mắt đen giống như hai giọt thủy ngân trong suốt nhìn anh: "Vâng, em cũng bị sợ hãi, em sợ rằng nếu như em hỏi chuyện về người con gái ở bên anh, anh sẽ chán ghét em... em sợ rằng ẹm đã đụng chạm vào khu vực cấm của anh... Em sợ hãi, sẽ có một ngày, anh nói với em “Phó Tĩnh Tri, chúng ta ly hôn đi, tôi đã chịu đựng em quá đủ rồi!"
Cô đột nhiên nói một câu, làm cho anh đột nhiên thấy kinh hãi, vô ý thức, nơi đáy mắt anh có ý cười nhợt nhạt, nhưng vẫn lạnh lùng cứng rắn nói trào phúng: "Kiểu thiên kim tiểu thư như em, tứ thời không phân biệt nổi ngũ cốc, ly hôn rồi còn có thể sống được hay không vẫn là một chuyện cần phải bàn! Được rồi, em đi tắm rửa đi, đêm nay tôi ở lại đây."
Anh nói xong liền thô lỗ đẩy cô ra, xoay người trở về giường nằm xuống.
Tĩnh Tri cầm quần áo đi tắm rửa, khi cô đi ra, trong phòng đã chìm trong bóng tối. Trong căn phòng tối đen, cô thật cẩn thận di chuyển đi về phía chiếc giường. Chân mới vừa đụng vào một chỗ mềm mại, bỗng nhiên trong bóng tối một bàn tay vươn ra níu giữ lấy cánh tay của cô kéo lên phía trước. “ A” Tĩnh Tri hét lên một tiếng nhào luôn lên một thân thể đàn ông nóng bỏng...
"Thiệu Đình...?" Tĩnh Tri bị dọa, tim nhảy loạn lên, đập thình thịch, tiếng gọi run rẩy vừa ra khỏi miệng, lập tức cái miệng nhỏ non mềm cũng đã bị đôi môi nóng bỏng chặn lại. Động tác của anh trước sau như một , thật thô lỗ, không biết nhận biết được trong lúc này anh đang làm đau cô. Tĩnh Tri hai tay nắm chặt, đầy căng thẳng, thân thể căng cứng giống như dây cung bị kéo căng, cứng ngắc như đá ở trong lòng anh.
Ngón tay có chút bị chai chậm rãi trượt xuống, rơi vào nơi cẳng chân sau khi tắm trơn bóng như ngọc của cô. Anh hừ nhẹ ở bên tai cô: "Sao vậy? Chẳng phải tất cả đều đã làm qua, sao em vẫn còn căng thẳng như vậy chứ?"
Tim Tĩnh Tri đập cực nhanh, dường như muốn từ muốn từ trong lồng ngực nhảy vọt ra vậy... Cô không dám mở miệng, mà cũng không thể mở miệng được, đôi môi của anh mút chặt đôi môi của cô với một sức mạnh cực lớn, tựa hồ muốn nuốt cả cô vào bụng mình vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...