Tĩnh Tri thật muốn cứ được nằm mãi như vậy, nhưng cô không thể, Mấy ngày nay, đêm nào Mạnh Thiệu Đình cũng trở về, nếu như cô mà ở lại nhà họ Phó, sẽ tựa như cô đang giận dỗi ngược lại với anh vậy.
"Chị, chị và anh rể... trải qua như thế nào?" Bỗng nhiên Tĩnh Ngôn xoay mặt lại, ánh hoàng hôn lặng lẽ rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô những ánh hồng nhàn nhạt. Tĩnh Tri chợt giật mình nhận ra, cô em gái nhỏ ngoan ngoãn nhất này hình như đã trưởng thành...
Tĩnh Tri cười dịu dàng, giơ quyển sách trên tay lên che mặt, giọng cô bình lặng như nước: "Khá tốt."
Tĩnh Ngôn cười như trẻ con, giống như một chú cún con chạy tới túm chặt lấy chị gái: "Chị, anh rể bộ dáng đẹp trai như vậy, tính tình lại điềm đạm, chị thật là có phúc ! Chị biết không, Tĩnh Nghi, Tĩnh Tâm đều bị tức muốn chết luôn, các hộp trang sức đều ném bừa trong phòng! Ngay cả em cũng cực kỳ hâm mộ chị... lần gặp nhau ở đêm yến hội, anh rể thật sự rất đẹp trai, cực kỳ hòa nhã !"
Tĩnh Tri vẫn thờ ơ nằm yên như cũ, tiếng nói vui vẻ của em gái, tựa hồ làm cho cuộc sống vốn bình lặng như mặt nước ao tù của cô bỗng trở nên gợn sóng lăn tăn. Cô không thích bàn luận chuyện thị phi, nhưng cô lại thích nghe những lời như thế này, nó làm cho cô cực kỳ vui vẻ.
"Em đã nói, bộ dáng có xinh đẹp gì đi chăng nữa phỏng có ích lợi gì? Phải giống như chị ấy, dịu dàng thùy mị, đầy bụng chữ nghĩa như thế mới đem lại niềm vui lớn nhất cho đàn ông ! Em hỏi này, có phải anh rể cưới chị về, đối xử với chị cũng vẫn tuyệt vời như vậy không? Em thật hâm mộ chị chết đi được!" Tĩnh Ngôn nói xong đầy vẻ đắc ý dương dương, lại không chú ý tới Tĩnh Tri đang nhìn mình, vẻ mặt cô cười đầy bỡn cợt.
" Công chúa nhỏ cuả nhà chúng ta xem ra thật sự đã trưởng thành, đã bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để mang lại niềm vui cho đàn ông cơ đấy!" Tĩnh Tri hơi hơi nghiêng đầu, quyển sách che nửa mặt, để lộ ra đôi mắt đen sâu như hồ nước, mà thần sắc nụ cười ở trên mặt cô thế kia thật hiếm gặp, Tĩnh Ngôn nhìn thấy chợt sửng sốt. Bốn chị em gái nhà họ Phó, chỉ có Tĩnh Tri dung mạo kém cỏi nhất, nhưng mà vừa mới rồi, trong lúc lơ đãng lại lộ ra một thần thái, mà đến ngay cả Tĩnh Ngôn hàng ngày vốn quen nhìn thấy đại mỹ nữ Tĩnh Nghi kia, nhìn thấy Tĩnh Tri mà còn thấy động lòng, càng không phải nói đến người khác!
Đáy lòng tựa hồ có con kiến nho nhỏ bò ra, đang cắn nuốt trái tim Tĩnh Ngôn từng phát, từng phát một. Cô có chút bối rối, từ trước đến nay vẫn tự xưng là dung mạo mình mỹ miều hơn Tĩnh Tri, hơn nữa chính anh rể cũng đã từng khen ngợi cô, làm sao cô lại không thể ghen tị với chị gái được chứ?
Thật sự cô không sao quản không nổi lòng mình nữa. Loại bò sát nho nhỏ kia ngày càng làm cô phát sinh sự phiền muộn. Tĩnh Tri nhìn thấy thần sắc của em gái không tốt, cô ngồi xuống nhẹ nhàng cầm tay em: "Tĩnh Ngôn, em làm sao vậy?"
Bộ dáng đầy dịu dàng, cô khẽ chạm vào bàn tay như ngọc của em gái, Tĩnh Ngôn liền xoay lại giật mình một cái chợt tỉnh táo lại, trên mặt chỉ còn ý cười ngây thơ đáng yêu: "Chị, vừa rồi chị thật đẹp, em cứ ngây ra nhìn mà không chán mắt!"
"Em đấy, lại còn trêu chọc chị nữa." Tĩnh Tri trừng mắt nhìn Tĩnh Ngôn một cái, đầy yêu thương ôm lấy em gái: "Tĩnh Ngôn, em đã có người trong lòng chưa?"
Tĩnh Ngôn sửng sốt, mềm mại đáp lại: "Chị, hiện tại em nhìn thấy đàn ông toàn ăn chơi trác táng, nếu ba ba định gả em cho những loại người kiểu như giá áo túi cơm kia, thì em dứt khoát thà làm ni cô còn hơn!"
"Cô bé ngốc của chị." Tĩnh Tri đau lòng vuốt ve mái tóc của em: "Nếu như em có người trong lòng, thì hãy tranh thủ cùng một chỗ, em sẽ thấy cực kỳ hạnh phúc."
Tĩnh Ngôn ngây thơ híp mắt cười: "Em đây cũng phải tìm một người sẽ phải đẹp trai hơn, tốt hơn so với anh rể , thì mới nói cho chị biết, nhất định không muốn bị kém hơn so với chị đâu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...