Khi Phụng Thiên Dự, Lâm Phong cùng Bác Lam tới biệt thự Mộc gia thì đã là buổi trưa, Mộc Hàn Mặc đang ôm Oa Oa ngồi ở trước bàn ăn, trên bàn bầy đủ món ngon mỹ vị.
Nghe thấy phía ngoài nhà chính vang lên tiếng dừng xe, liền đem Oa Oa đang ngồi trong lòng hắn đặt lên ghế bên cạnh, thân hình cao ngất cúi xuống, ở bên tai Oa Oa khẽ mở cánh môi khêu gợi "Bảo bối, anh đi ra ngoài một chút nha." Một cỗ hơi thở nóng rực phun vào bên tai cô, làm cho cô không tự chủ được hơi lui cần cổ trắng nõn tinh tế, nhu thuận gật đầu "Được a."
Một chữ vô cùng đơn giản liền làm cho khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của hắn nở rộ ra một nụ cười sáng lạn, khiến cho người ta nhịn không được say mê, nghiêng đầu, tiếp theo ấn một nụ hôn lên cái trán trắng noãn của Oa Oa. Chợt xoay người, bước đi tao nhã, vừa ra khỏi nhà chính, liền thấy Phụng Thiên Dự cùng Lâm Phong đang bước xuống xe hơi.
Phụng Thiên Dự vừa xuống xe, liền xoay tay lại “rầm” một tiếng đóng cửa xe, cất bước, cà lơ phất phơ đi tới cửa xe của chỗ ngồi phía sau, vươn cánh tay thon dài, mở cửa xe ra "Bác Lam tiên sinh, mời!" Tay phải làm một cái thủ thế mời.
Bác Lam đang ngồi trên xe ngẩng đầu hướng Phụng Thiên Dự khách khí cười "Phụng quản lí khách khí." Nói xong, nhấc chân, khom người xuống xe.
Trên khuôn mặt giống như yêu nghiệt của Phụng Thiên Dự xuất hiện nụ cười lưu manh thường trực, khóe mắt liếc thấy Mộc Hàn Mặc đang đứng trên bậc thang phía ngoài nhà chính, liền lại làm một cái thủ thế mời "Bác Lam tiên sinh khách khí, mời!"
Bác Lam khách khí cười, liền nhấc chân bước đi theo hướng Phụng Thiên Dự làm cái thủ thế mời, Lâm Phong đem hành lý trong cốp xe phía sau lấy ra, kéo hành lý đi theo bên cạnh Bác Lam, cùng Phụng Thiên Dự đem Bác Lam kẹp ở giữa.
"Lão đại, vị này là bác sĩ khoa mắt nước Pháp nổi danh quốc tế." Lâm Phong giới thiệu Bác Lam cho Mộc Hàn Mặc xong, liền đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Bác Lam "Bác Lam tiên sinh, vị này là ông chủ của chúng tôi, tổng tài tập đoàn Thiên Long, Mộc Hàn Mặc." Giới thiệu xong liền lui về sau hai bước.
Mộc Hàn Mặc vươn tay phải, để trước người Bác Lam "Xin chào! Bác Lam tiên sinh." Trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười xã giao theo thói quen.
Bác Lam hơi nâng cằm, vươn tay trái gắt gao bắt tay Mộc Hàn Mặc, trong đôi tròng mắt màu lam nhạt khó nén nổi kích động "Xin chào! Mộc tổng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu." Lúc nói những lời này, trên khuôn mặt mang nét đặc thù của người Pháp cũng xuất hiện hưng phấn cùng kích động.
Trong đôi tròng mắt thâm thúy âm trầm của Mộc Hàn Mặc xuất hiện thần sắc không kiên nhẫn, mà trên khuôn mặt tuấn tú lại như cũ là ngoài cười nhưng trong không cười hơi nâng khóe môi, tự nhiên rút tay về.
Phụng Thiên Dự thấy vậy, vươn tay trái, làm một cái thủ thế mời "Bác Lam tiên sinh mời."
Bác Lam tiên sinh cũng không bởi vậy mà cảm thấy xấu hổ, bước từng bước dài, ánh mắt hướng tới hắn, cũng làm một cái thủ thế mời.
Mộc Hàn Mặc giống như người khiêm tốn, ngoắc ngoắc khóe môi, liền cùng Bác Lam tiên sinh sóng vai mà tiến vào đại sảnh.
Bước vào đại sảnh, Mộc Hàn Mặc hướng tới bàn ăn làm một cái thủ thế mời "Nói vậy Bác Lam tiên sinh một đường đi tới còn chưa dùng cơm, hàn xá cũng không có món gì ngon tiếp đón, mời dùng tạm một chút."
"Mộc tổng khách khí." Bác Lam khách khí nói xong, liền đi thẳng tới ngồi xuống, vị trí này vừa vặn đối diện với Mộc Hàn Mặc.
Phụng Thiên Dự nhìn trên bàn bầy một loạt món ngon mỹ vị, lại thấy khách nhân của mình đã ngồi, liền khẩn cấp ngồi vào trước bàn, lập tức có người đem bát đũa mang lên.
Nhất thời, trên bàn tăng thêm ba bộ bát đũa, đôi mắt xanh thẳm của Lâm Phong tuy là nghiêm cẩn, nhưng trong đôi mắt ấy lại dường như chứa cả đại dương xanh thẳm, vẫn như cũ làm cho người ta nhịn không được sa vào trong đó. Trên khuôn mặt tuấn tú cương nghị, hơi cứng ngắc mà nghiêm túc, đem hành lý của Bác Lam tiên sinh giao cho người hầu xong, mới tới ngồi bên cạnh Phụng Thiên Dự.
Mộc Hàn Mặc ôm lấy Oa Oa đang ngồi ở bên cạnh nhấc lên, còn mình thì ngồi trên ghế, cùng Bác Lam tiên sinh mặt đối mặt, đặt Oa Oa ngồi trên cặp đùi tinh tráng của hắn.
Bàn tay với lấy dao nĩa, cắt một khối bít tết đã chín năm phần đưa đến bên miệng Oa Oa "Oa Oa, ăn bít tết."
Trong tai Oa Oa truyền đến giọng nói gợi cảm mà từ tính của hắn, ngọt ngào cười, mặt mày loan loan, đem bít tết cho vào trong miệng, tinh tế nhai nuốt.
"Không biết ánh mắt Mộc phu nhân là làm sao bị mù?" Một đạo tiếng phổ thông không chính thống truyền ra, Mộc Hàn Mặc đang đút cho Oa Oa ăn liền ngẩng đầu lên, ưng mâu thâm thúy không hề chớp mắt nhìn Bác Lam, tiếng nói ấm áp từ đôi môi môi phát ra "Bị người ta dùng hạt cát làm hỏng." Đang lúc nói ra lời này, bên trong ưng mâu thâm thúy của Mộc Hàn Mặc hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
Bác Lam cắt một khối bít tết cho vào miệng, nhai nuốt một chốc, phảng giống như trầm tư một lát, tiếp tục hỏi "Không biết Mộc phu nhân mù đã bao lâu?" Ở bên ngoài nghe đồn Tổng tài tập đoàn Thiên Long cưng chìu vợ, cưng chìu đến trình độ không chỗ nào đạt tới, quả thật là không thể đạt tới.
Mộc Hàn Mặc cúi đầu, tiếp tục đút thức ăn, cũng không ngẩng đầu lên nói "Đã được 13 năm, không biết cơ hội chữa khỏi có nhiều không?" Ngữ khí không chút để ý truyền ra, nếu không phải người hiểu rõ tình hình, thì không người nào có thể từ bên trong ngữ khí của hắn phát hiện ra hắn đối với Oa Oa đang ở mức độ nào.
Bác Lam tiên sinh vừa nhai nuốt thức ăn, vừa trầm tư một lát, đợi nuốt xuống đồ ăn thơm ngon trong miệng xong, mới mở miệng nói "Hiện tại chưa thể kết luận, phải xem mức độ bị hao tổn mới nói được. Nếu lớp màng mắt bị hao tổn, vậy thì phải thay lớp màng mắt mới."
Thân thể Oa Oa hơi cứng ngắc, cặp ưng mâu thâm thúy kia của Mộc Hàn Mặc dịu dàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt mềm mại của Oa Oa, đầu cũng không nâng lên, khẽ nâng cánh môi "Vậy thì đôi mắt của vợ tôi, phải làm phiền Bác Lam tiên sinh." Tay trái ôm vòng eo tinh tế Oa Oa, xiết thật chặt.
"Mộc tổng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức." Bác Lam tiên sinh khách khí đáp lại, đôi mắt màu lam bình tĩnh nhìn khuôn mặt nghiêng của Oa Oa "Sau khi ăn xong, trước tiên tôi sẽ làm kiểm tra đơn giản cho tôn phu nhân." Kiểm tra xem là dây thần kinh thị giác bị hao tổn hay vẫn là màng mắt bị hao tổn.
Mộc Hàn Mặc thấy Bác Lam tiên sinh làm hết phận sự như thế, không khỏi nhoẻn miệng cười "Trong biệt thự dụng cụ y tế chữa bệnh mọi thứ đều đầy đủ, nếu Bác Lam tiên sinh cần hộ sĩ làm trợ thủ, Mộc mỗ sẽ đem hộ sĩ là cấp dưới của công ty có kinh nghiệm phong phú về khoa mắt điều đến biệt thự." Nói xong, lột một con tôm hùm thịt đưa vào miệng Oa Oa, cũng lột một con cho vào trong miệng mình.
"Như vậy rất tốt." Bác Lam tiên sinh cũng không khách khí, trực tiếp đáp ứng.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Mộc Hàn Mặc nở rộ lên một chút tươi cười rực rỡ, ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn thẳng Bác Lam tiên sinh "Sau khi ăn xong, Mộc mỗ liền đợi Bác Lam tiên sinh đến phòng chữa bệnh, làm kiểm tra đơn giản cho nội tử." Dứt lời, Bác Lam tiên sinh liền đáp ứng "Tốt."
Trên bàn ăn ngoài những vấn đề liên quan đến đôi mắt của Oa Oa, trên bàn liền yên tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm đồ ăn thanh thúy va chạm.
Ăn cơm trưa xong, Mộc Hàn Mặc liền ôm vòng eo mảnh khảnh của Oa Oa, mang theo Bác Lam tiên sinh đi vào phòng chữa bệnh "Bác Lam tiên sinh, nơi này là chỗ sau này ông sẽ trị liệu cho đôi mắt của nội tử."
Ánh mắt không hề chớp nhìn Bác Lam tiên sinh, tay phải hướng phòng chữa bệnh làm một cái thủ thế mời.
Bác Lam tiên sinh hướng Mộc Hàn Mặc mỉm cười, khóe miệng hơi đạm mạt hiển thị độ cong, tiếp theo liền lướt qua người Mộc Hàn Mặc và Phụng Thiên Dự, bước vào phòng chữa bệnh, tinh tế đánh giá dụng cụ y tế bên trong......
Người đang rúc vào trong lòng Mộc Hàn Mặc, hai tay đặt ở bụng, bất an vuốt vuốt, giống như đang chờ đợi tin tức tuyên bố tử vong, bất an do dự.
Mộc Hàn Mặc tựa hồ nhận thấy nhân nhi trong lòng không được thích hợp, bàn tay to lớn đang ôm eo cô, không khỏi xiết thật chặt, gắt gao ôm vào trong ngực, tay phải nâng lên, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc mềm mại của cô.
Một lát sau, Bác Lam tiên sinh đi ra khỏi phòng chữa bệnh, đứng trước người Mộc Hàn Mặc và Oa Oa "Mộc tổng, mời ngài đem tôn phu nhân giao cho tôi." Vươn tay trái đặt ở khe hở giữa Mộc Hàn Mặc và Oa Oa đang ôm nhau gắn bó.
Mộc Hàn Mặc kìm lòng không đậu khẽ nâng mày kiếm, chợt giãn ra, bàn tay ấm áp vòng qua ôm thật chặt vòng eo của cô, tăng thêm lực đạo."Không nhọc phiền Bác Lam tiên sinh, Mộc mỗ sẽ dìu nội tử đi vào." Nói xong, liền thật cẩn thận nắm vòng eo Oa Oa, tiến vào trong phòng chữa bệnh, lưu lại Bác Lam tiên sinh đang thất thần ngu ngơ đứng tại chỗ.
Phụng Thiên Dự đang đứng bên trái ông ta giơ lên cánh tay phải, vỗ nhẹ nhẹ bả vai dày rộng của Bác Lam tiên sinh, thở dài nói "Tham muốn giữ lấy của người đàn ông đang phát tác đấy." Dứt lời, cả người Bác Lam tiên sinh nhờ anh ta đụng chạm mà phục hồi tinh thần lại, một bộ dáng không sao cả nhún nhún vai, liền bước theo sau Mộc Hàn Mặc, tiến vào phòng chữa bệnh.
Mộc Hàn Mặc đem Oa Oa an trí trên chiếc giường nhỏ trong phòng chữa bệnh, xoay người, đứng đối diện Bác Lam tiên sinh "Có thể bắt đầu rồi." Hắn muốn trông chừng bảo bối duy nhất của hắn.
"Mời Mộc tổng chờ ở bên ngoài." Bác Lam tiên sinh khách khí mà cung kính tiếng nói phát ra, làm cho Mộc Hàn Mặc không tự chủ được khé nhíu mày kiếm, lại không nhiều lời, tiếp theo khom người ấn lên khuôn mặt mềm mại của Oa Oa một nụ hôn, vươn bàn tay to lớn ấm áp gắt gao nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé tinh tế trắng nõn của cô, giống như không tiếng động khích lệ tinh thần của cô.
Oa Oa cảm nhận được trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm của hắn, tâm đồng dangj giống như uống thuốc an thần, không còn bất an nữa, bình tĩnh trở lại, khóe môi phấn nộn buộc hơi nhợt nhạt mỉm cười. Mộc Hàn Mặc thế này mới buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, dứt khoát đi ra khỏi phòng chữa bệnh.
Mộc Hàn Mặc đứng trước của phòng chữa bệnh, ưng mâu thâm thúy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phòng chữa bệnh, dường như sợ bỏ qua cái gì, làm cho Phụng Thiên Dự không nói gì ai thán "Đại ca, anh ngồi xuống đi!" Bằng không người nào vừa ra khỏi phòng liền khẳng định sẽ bị hù chết.
Hiện tại trên khuôn mặt hắn đã không có nụ cười, nguyên bản hé ra khuôn mặt tuấn tú, hai tròng mắt giống như đang rình con mồi, toàn thân cao thấp tỏa ra hàn khí, giống như trong địa từ trong Tu La Địa Ngục bước ra.
Mộc Hàn Mặc không để ý tới lời nói của Phụng Thiên Dự, vẫn làm theo ý mình, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ván cửa phòng chữa bệnh.
Thật lâu sau, Bác Lam tiên sinh mới vừa rồi giúp đỡ đã muốn làm xong kiểm tra Oa Oa, vừa đi ra khỏi phòng chữa bệnh, Oa Oa liền bị Mộc Hàn Mặc tự nhiên kéo vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú hơi nâng lên "Bác Lam tiên sinh, ánh mắt của nội tử ước chừng có tỷ lệ mấy thành chữa khỏi?" Mày kiếm cau chặt, mà trên khuôn mặt tuấn tú lại hơi nổi lên một chút giống như mỉm cười.
"Mộc tổng, không cần lo lắng, tỷ lệ chữa khỏi cho ánh mắt của tôn phu nhân cao tới tám phần, bởi vì, ánh mắt Mộc phu nhân chính là màng mắt bị hao tổn, cho nên, chỉ cần thay đổi màng mắt liền có thể nhìn thấy ánh sáng." Lời nói của Bác Lam tiên sinh làm cho Oa Oa giật mình ở đương trường, không chỉ thân thể khẽ run, đôi môi cũng đã ở kịch liệt run run "Không, không cần, em không cần đổi màng mắt, em không cần dựa vào màng mắt người khác mà sinh tồn, không cần." Dùng màng mắt người khác thật đáng ghét.
Mộc Hàn Mặc ôm chặt lấy thân thể mềm mại đang không ngừng run run của Oa Oa, không để cho cô bị té ngã, vững vàng ôm cô vào trong ngực, hướng tới Bác Lam tiên sinh hơi nhẹ gật đầu, liền khom người, ôm ngang lấy thân hình kiều nhuyễn của Oa Oa, đi ra ngoài......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...