Ngày mới, ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên chiếc giường mềm mại thoải mái, người đang nằm trên giường chậm rãi mở đôi mắt còn ngái ngủ ra.
Theo thói quen dang cánh tay cứng cỏi ra, mà lúc này hai bên hắn không có bóng người quen thuộc, nhất thời tinh thần căng lên, liền linh hoạt xoay người, đứng lên. Đôi tròng mắt nhập nhèm buồn ngủ cũng lập tức thanh tĩnh, thâm thúy, ưng mâu chuyển động, tìm kiếm bốn phía chung quanh căn phòng ấm áp.
Đột nhiên, trong phòng tắm vang lên một thanh âm “phanh”, Mộc Hàn Mặc nhanh chóng chạy vào phòng tắm, ưng mâu đảo qua, tập trung trên bức tường màu trắng phía bên phải.
Oa Oa giờ phút này đang đứng trước bức tường, tay trái không ngừng huơ, thì thào tự nói "Đau quá a!" Lời này truyền vào tai Mộc Hàn Mặc, Mộc Hàn Mặc nện bước chạy nhanh tới, đi đến bên cạnh cô, đem cô ôm chặc trong ngực, trong giọng nói từ tính đang trách cứ mà lại tràn ngập ý tứ sủng ái "Bảo bối, sao em lại không đợi ông xã cùng rời giường vậy hả?" Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mát xa cái trán đang sưng đỏ của cô.
Oa Oa cảm giác được trên vòng eo là đôi tay ấm áp kia, tinh thần không khỏi ổn định lại, mới vừa rồi cảm giác không yên và bất an cũng dần dần tan biến, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn bĩu bĩu, tràn đầy ủy khuất, giọng nói lên án truyền ra từ cánh môi "Ông xã, em có gọi anh a! Nhưng mà anh không nhúc nhích, không có tiếng động, em lại muốn đi toilet, cho nên liền tự mình đi."
"Ha ha, ông xã không dậy nổi cũng là do tối qua bảo bối làm ông xã mệt nhọc nha." Giọng nói ái muội bất minh, làm cho mặt Oa Oa đỏ lên, biết được ngày hôm qua nhất định là hắn chiếu cố cô, nhưng mà nghe lời nói ám muội bất minh kia của hắn, vẫn là nhịn không được ngượng ngùng. Vươn đôi tay mảnh khảnh trắng nõn ôm chặt lấy thắt lưng hắn, đem khuôn mặt mềm mại chôn trước ngực hắn "Ông xã, cực khổ cho anh rồi!" Lời nói xấu hổ mang theo chút ngượng ngùng, làm cho tâm tình Mộc Hàn Mặcthật tốt.
"Bảo bối, để ông xã rửa mặt chải đầu cho em nha." Nói xong, không đợi Oa Oa trả lời, liền ôm eo của cô, đi vào trước bồn rửa mặt, lấy kem và bàn chải đánh răng, cho vào một ít kem đánh răng được pha trộn hai màu xanh trắng, hứng một ly nước lạnh, đặt ở cánh môi Oa Oa "Bảo bối, nhấp trước một ngụm, súc miệng đi."
Oa Oa nhu thuận khẽ mở đôi môi đỏ mọng, khẽ nhấp một ngụm nước mát, cảm giác thanh thanh lành lạnh lập tức lan tràn tới tứ chi bách hải, liền vội vàng phun nước vào trong bồn rửa mặt. Mộc Hàn Mặc lập tức đem bàn chải đánh răng đặt trên môi của cô, chậm rãi rửa mặt cho cô.
Vẻ mặt Oa Oa hạnh phúc, hai tay đem ly nước đặt ở bên cạnh, tùy ý để Mộc Hàn Mặc đánh răng rửa mặt cho cô, cặp ưng mâu tràn đầy thâm tình của Mộc Hàn Mặc đem khuôn mặt tươi cười mềm mại của cô thu hết vào mắt. Như vậy là tốt rồi, có thể thấy cô cười, và hạnh phúc của cô đều là hắn mang đến, thật sự rất tốt.
Hơn nữa, bây giờ còn có con của bọn họ, hắn còn có thể nếm trải những tiếc nuối của kiếp trước chưa thực hiện xong, nghĩ đến điều này, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên, phác họa một độ cong hoàn mỹ.
Khóe miệng Oa Oa dần dần trào ra một ít bọt kem màu trắng, là do sau khi kem đánh răng ma sát với răng liền sinh ra bọt kem.
Mộc Hàn Mặc chải trái chải phải khoảng 3 phút, liền lấy bàn chải đánh răng ra, một lần nữa đặt ly nước lạnh lên miệng Oa Oa, để cho cô rửa sạch, súc miệng......
Đợi cho vợ chồng hai người ra khỏi phòng tắm thì toàn thân đã nhẹ nhàng khoan khoái, tìm quần áo bên trong tủ, lần lượt mặc xong, Mộc Hàn Mặc liền ôm eo Oa Oa đi ra khỏi phòng.
Đi vào đại sảnh, Mạc Lăng, Mộc Lâm, Phụng Thiên Dự, Kiêu, Hoàng và Bác sĩ Trần đều đã ngồi trước bàn ăn, đang chờ bọn họ xuống cùng nhau ăn.
Phụng Thiên Dự thấy Mộc Hàn Mặc đang dắt Oa Oa đi từng bậc thang xuống, lưng tựa trên ghế dựa, lười biếng lên tiếng "Đại ca, chị dâu, sớm."
Mạc Lăng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Mộc Hàn Mặc một cái, tựa hồ đối với hắn có chút bực mình, Mộc Lâm tựa hồ biết giờ phút này trong lòng anh dường như còn vướng mắc gì đó, vươn tay, nắm thật chặc tay Mạc Lăng, hé ra khuôn mặt tươi cười "Anh hai, chị dâu, sớm a!" Tiếng nói thanh thúy lưu loát, vang vọng trong toàn bộ đại sảnh.
"Lão đại, chị dâu, sớm." Kiêu và Hoàng liếc nhau, hai người trăm miệng một lời cất cao giọng chào hỏi Mộc Hàn Mặc và Oa Oa.
Mộc Hàn Mặc thoáng gật đầu, hắn như thế nào lại không biết, trong nhà có nhiều khách nhân như vậy a?
Oa Oa như chú chim nhỏ nép vào lòng Mộc Hàn Mặc, điều chỉnh một chút cảm xúc khẩn trương nơi đáy lòng, tự nhiên hào phóng hồi đáp "Mọi người buổi sáng tốt lành!"
Thanh âm này ngược lại đem đoàn người Phụng Thiên Dự, ngoại trừ Mạc Lăng không cảm thấy gì ra, tất cả ở đương trường đều giật mình, chị dâu chào hỏi bọn họ sao? Không thể nào đâu! Hôm nay mặt trời mọc phía tây a......
Mộc Hàn Mặc ưng mâu thâm thúy ám chìm, quét qua bọn họ liếc mắt một cái, Phụng Thiên Dự kéo cổ họng, khụ hai tiếng, Kiêu và Hoàng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu, vùi đầu đem mặt chôn ở trong cái đĩa.
Đi vào bàn, Mộc Hàn Mặc ngồi trên ghế, đặt Oa Oa trên đùi mình, ăn một chút bữa sáng, phía trên bàn ăn tĩnh lặng không một tiếng động, phảng phất như đã đạt tới một cỗ ăn ý nào đó.
Sau khi ăn xong, tiễn Mạc Lăng ra khỏi biệt thự Mộc gia, đoàn người Mộc Hàn Mặc mới ngồi vào ghế sa lon vừa rồi trong đại sảnh "Thiên Dự, lát nữa điều tra thêm tư liệu về tập đoàn Nhiễm thị." Giọng nói trầm thấp mà ấm áp từ đôi môi mỏng khêu gợi kia của Mộc Hàn Mặc phát ra.
Oa Oa chìm đắm bên trong giọng nói của hắn, trong lòng ngọt ngào, giống như rơi vào hủ mật vậy. Thân thể mềm mại gắt gao kề sát thân hình rắn chắc cường tráng của hắn, hai người tựa vào nhau gắn bó thân mật.
"Dạ, đại ca." Phụng Thiên Dự lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, không thèm để ý nói.
Đại ca muốn tư liệu, đơn giản là công ty nào sẽ xui xẻo rồi! Những điều này đều rất bình thường bất quá, bất quá......"Đại ca, người của gia tộc Helala có động tĩnh gì không?"
Mộc Hàn Mặc nâng mí mắt, nhìn nhìn Phụng Thiên Dự, lúc này mới khẽ mở môi mỏng khêu gợi "Tạm thời không có, đúng rồi, theo dõi tiểu trợ lý nơi đó như thế nào rồi?" Giọng nói dịu dàng như tơ làm cho người ta nhịn không được say mê trong đó.
"Tiểu trợ lý cùng một đám người hắc đạo có tiếp xúc, hiện tại đang điều tra đội ngũ kia, hôm nay đã là ngày thứ ba, hẳn là buổi chiều có thể có tin tức." Phụng Thiên Dự vẫn như cũ nhàn nhã, dáng vẻ không để ý lắm, làm cho Mộc Hàn Mặc khẽ nâng mày kiếm "Thật là như vậy? Nhưng mà theo tôi được biết, tiểu trợ lý mấy ngày này lại bí mật cùng Helala Trữ Mặc gặp mặt." Hai tròng mắt thâm thúy mà chứa ý cười, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phụng Thiên Dự.
Phụng Thiên Dự hơi dừng lại một chút, lập tức ngồi thẳng nửa người dậy, không còn tư thế lười biếng như vừa rồi nữa, một bộ tinh thần sáng láng, thần kinh buộc chặt cao độ "Đại ca, anh làm sao tra ra được?" Đại ca từ trước đến nay chưa từng nói giỡn nha.
"Tôi cũng xếp vào một nhóm người." Một câu vô cùng đơn giản, làm cho Phụng Thiên Dự chán nản "Khó trách, có người hồi báo, còn có một nhóm người khác đang giám thị Helala Trữ Mặc, nguyên lai là đại ca anh a!" Trở mặt xem thường, một lần nữa quay về dựa vào trên ghế sa lon.
Thân thể mềm mại đang tựa vào người Mộc Hàn Mặc hơi run rẩy, hiển nhiên là bị Phụng Thiên Dự đột nhiên lớn tiếng oán giận làm cho hoảng sợ, ưng mâu thâm thúy của Mộc Hàn Mặc nháy mắt lần âm trầm "Thiên Dự”
Tiếng nói ấm áp phát ra, thân thể Phụng Thiên Dự không tự chủ được run rẩy, lập tức thu liễm không lên tiếng.
Đôi tay ấm áp của Mộc Hàn Mặc vòng qua vòng eo mảnh khảnh của Oa Oa,ôm thật chặt, tay kia thì nhẹ vỗ về lưng cô, không tiếng động trấn an.
Kiêu nghiêm túc nhìn Mộc Hàn Mặc, lên tiếng hỏi "Lão đại, có việc gì cần chúng tôi làm không?" Trong giọng nói cũng hoàn toàn là nghiêm cẩn.
Kiêu nói xong, Hoàng liền phụ họa gật đầu, nghiêm túc nhìn Mộc Hàn Mặc, bọn họ mặc dù mới đến, bất quá có người gây trở ngại cho lão đại, như vậy bọn họ cũng không khả năng khoanh tay ngồi chờ chết.
Mộc Hàn Mặc ưng mâu âm trầm lãnh liệt, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, trầm tư một lát, mới khẽ mở đôi môi "Kiêu, cậu thông tri cho Phong tử đi Italy trước, giám thị gia tộc Helala, thuận tiện điều tra một chút, có phải bên trong gia tộc Helala xảy ra vấn đề hay không, mặt khác, điều tra thêm người đứng sau lưng gia tộc Helala là ai." Phân phó Kiêu xong liền đem tầm mắt dời tới Hoàng "Hoàng, cậu đi một chuyến tới Italy, đến tổng bộ chọn lựa hai cô gái có thân thủ tốt đến bảo vệ Oa Oa."
Hai người đợi Mộc Hàn Mặc phân phó xong liền trăm miệng một lời nói "Dạ, lão đại." Nói xong, liền thấy Mộc Hàn Mặc vẫy vẫy tay "Tốt lắm, các cậu có thể bắt đầu hành động." Đã quấy rầy hắn và Oa Oa thân thiết.
Kiêu và Hoàng lưu loát đứng lên, hướng ngoài cửa đi ra, Phụng Thiên Dự thì đau khổ hé ra khuôn mặt tuấn tú giống như yêu nghiệt, cúi thấp đầu, chầm chậm đi ra đại sảnh.
Mộc Hàn Mặc ưng mâu thâm thúy ám chìm, nhìn theo bọn họ rời đi, tiếp theo liền khẩn cấp hôn trên khuôn mặt mềm mại củaOa Oa "Bảo bối, chúng ta có thể thân thiết rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắnmềm mại của Oa Oa chỉ một thoáng liền nổi lên ửng đỏ, bàn tay nhỏ bé thuận tiện từ trong ngực vòng qua cổ Mộc Hàn Mặc, vững vàng ôm xiết "Lão công, anh cố ý phái bọn họ đi ra ngoài." Lời nói khẳng định làm cho Mộc Hàn Mặc nhoẻn miệng cười, nụ cười chân thành, phát ra từ nội tâm "Biết con người vi phu cũng chỉ có bảo bối thôi." Giơ ngón tay ấm áp lên xoa bóp khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp, bàn tay truyền đến xúc cảm tinh tế như tơ lụa, làm cho hắn luyến tiếc buông ra.
"Khụ khụ......" Một đạo tiếng nói không hợp thời cắt đứt sự thân thiết của bọn họ, trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Mộc Hàn Mặc rút đi tươi cười chân thành, thay bằng miệng ngoài cười nhưng trong không cười, quay đầu, nhìn đứng Bác sĩ Trần đang đứng ở một bên "Có muốn được ôm đi ra ngoài hay không?"
Bác sĩ Trần sửng sốt, chợt, đứng lên, liên tục xua tay "Không, không, không cần, tôi đây đi trước." Nói xong, không đợi Mộc Hàn Mặc đáp lại, liền nhấc lên cái hòm thuốc, hướng ra ngoài đại sảnh bước đi.
Đợi sau khi Bác sĩ Trần rời đi, Mộc Hàn Mặc mới ôm Oa Oa lên lầu, đi vào phòng, thuận chân, đóng cửa lại.
Nhịp bước đôi chân thon dài tinh tráng đi đến bên chiếc giường mềm mại thoải mái, đặt Oa Oa lên giường, mà hắn thì lại ngồi bên hông của cô "Bảo bối, em hiện tại cần tĩnh dưỡng, về sau, ít xuống giường đi lại." Bàn tay to thuận thế ôm chặt cô vào lòng.
Trên khuôn mặt Oa Oa mỉm cười thỏa mãn, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu "Vì sao không thể đi?" Cô không phải không có việc gì à! Tuy rằng ngày hôm qua cô hôn mê bất tỉnh, nhưng mà hôm nay đã khỏe ra, lại sinh long hoạt hổ a!
Mộc Hàn Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, bên trong ưng mâu tràn đầy dịu dàng cưng chìu cùng sủng nịch, bàn tay dịu dàng đặt trên bụng Oa Oa "Bảo bối, ngày hôm qua Bác sĩ Trần nói, em hẳn là nhớ rõ đi! Em hiện tại mang bầu, không thể giống như dĩ vãng, sôi nổi như vậy." Ngữ khí nói ra cũng là cưng chìu sủng nịch như vậy, làm cho người ta nhịn không được sa vào trong đó.
Oa Oa bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, không biết phản bác như thế nào, cuối cùng, chỉ có thể buồn bực một hơi đến trong bụng.
Mộc Hàn Mặc thấy biểu tình giờ phút này của cô, liền biết cô không muốn ở nhà nhàm chán "Bảo bối, ngoan ngoãn hay không? Hôm nay Lâm Phong hẳn là sẽ mang bác sĩ khoa mắt trở lại, chờ ánh mắt em tốt lên, liền có thể nhìn thấy Bảo Bảo của chúng ta." Cẩn thận che chở, nhẹ giọng dụ dỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...