Tổng Giám Đốc Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê

Biệt thự ngoại ô, một chiếc xe hơi xa hoa dừng trước biệt thự lộng lẫy, Nhiễm Thiếu Lâm bước ra khỏi xe hơi, tiến vào đại sảnh biệt thự. Trong đại sảnh nhìn thấy có người hầu bước qua, liền giữ chặt cánh tay cô ta "Đồng tiểu thư ở trong phòng hả?"

"Thiếu gia, Đồng tiểu thư không có ở trong phòng, ở phía sau hoa viên." Người hầu vừa nói xong, Nhiễm Thiếu Lâm liền bỏ cánh tay cô ta ra, đi đến hậu hoa viên. Đi tới cửa hậu hoa viên liền nhìn thấy Đồng Vụ Vân mặc một thân váy sam đơn bạc, đang ngồi ở trên xích đu nhẹ nhàng lắc lư.

Chậm rãi tới gần, bàn tay khoát lên bả vai của ả "Đồng tiểu thư, ở trong này đã quen chưa?" Tiếng nói dường như dịu dàng lại dấu diếm mùi vị đắc ý. Đồng Vụ Vân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bình tĩnh giống như người không có việc gì "Khi nào thì có thể điều trị?"

"Lúc này đến đây là muốn mang cô ra nước ngoài, phẫu thuật thẩm mỹ cho cô, lại chữa khỏi đôi mắt cho cô. Sau khi trở về thì cô chính là một mỹ nhân hoàn toàn mới." Nhiễm Thiếu Lâm bình tĩnh như nước, đem sự tình cùng ả nói rõ ràng.

Đồng Vụ Vân liền khẩn cấp đứng lên, xoay thân mình "Đi thôi!" Nơi này ả đã rất chán ghét, chán ghét bóng tối, chán ghét việc được người hầu hạ, không thể đi dạo phố, không thể nhìn thấy phồn hoa ngoài kia.

Nhiễm Thiếu Lâm tự động vươn tay giúp đỡ Đồng Vụ Vân, đem ả đưa lên chiếc xe đang dừng ở phía ngoài biệt thự, kêu người hầu đem hành lý của ả mang tới, lúc này mới lái xe đi ra sân bay.

Ngoài sân bay thanh âm ồn ào, khắp nơi biểu hiện sức sống, Nhiễm Thiếu Lâm giúp đỡ Đồng Vụ Vân tiến vào sân bay, hai gã tùy tùng mang theo hành lý, đi vào cửa làm thủ tục soát vé. Một hàng bốn người Nhiễm Thiếu Lâm đi tới sân bay đi Luân Đôn, Anh quốc.

Đồng Vụ Vân ngồi tựa lưng vào ghế, lẳng lặng không nói lời nào, trong lòng đối với Luân Đôn, Anh quốc tràn ngập chờ mong, không phải chờ mong Luân Đôn, mà là chờ mong ở Luân Đôn sẽ chữa khỏi đôi mắt. Chờ mong có thể nhìn thấy thế giới này, từ nay về sau người của ả sẽ không bị lâm vào trong bóng tối nữa.


Nhiễm Thiếu Lâm sở dĩ đi theo Đồng Vụ Vân tới Anh quốc, hoàn toàn là vì trốn tránh phạm vi thế lực của Mộc Hàn Mặc. Ở nước ngoài có thể bảo vệ mình thật tốt, thuận tiện chữa khỏi đôi mắt cho Đồng Vụ Vân. Đợi cho sau này ánh mắt Đồng Vụ Vân được chữa khỏi, liền bắt đầu tìm thời cơ, tiến hành hành động trả thù. Phụ thân và muội muội liền giao cho Mặc thiếu đi cứu, gã cũng yên tâm.

Trải qua mấy giờ bay, bốn người Nhiễm Thiếu Lâm đáp xuống sân bay Luân Đôn. Nhiễm Thiếu Lâm lấy điện thoại di động ra khởi động máy, điện thoại liền vang lên, Nhiễm Thiếu Lâm mâu quang chợt lóe, rất nhanh nghe điện thoại "Xin chào!" Tiếng nói trầm thấp mà khẩn trương làm cho Đồng Vụ Vân đứng một bên cũng bắt đầu khẩn trương lên, cũng sinh ra tò mò với người bên kia đầu dây.

"Ngươi muốn người, đã được cứu ra rồi. Mặc thiếu muốn thù lao là tài sản sở hữu của ngươi." Tiếng nói bình thản lãnh mạc làm cho Nhiễm Thiếu Lâm giật mình ở đương trường, không nghĩ tới bọn họ sẽ đưa ra điều kiện như thế, công phu sư tử ngoạm. Bất quá Nhiễm thị cũng chỉ là như thế, cho bọn hắn thì sao chứ, hắn còn có một Lưu Linh bang có thể gia tăng thu nhập "Được, tôi sẽ kêu trợ lý, lập tức chuẩn bị văn kiện cho anh. Ba ngày sau, mời người đến tập đoàn Nhiễm thị ký hợp đồng, tập đoàn Nhiễm thị chính là của Mặc thiếu."

"Sảng khoái, như vậy ba ngày sau gặp." Nói xong, liền cúp điện thoại, Nhiễm Thiếu Lâm nhìn di động trong tay một lát, mới phục hồi tinh thần lại. Nhiễm thị là một tay phụ thân sáng lập, cuối cùng cũng dùng chính nó để cứu mình "Được rồi, đi thôi!" Nói xong, liền giúp đỡ Đồng Vụ Vân đi rời sân bay Luân Đôn.

Mộc Hàn Mặc canh giữ ở bên người Oa Oa, khóe miệng mang ý cười, cùng Oa Oa nói chuyện phiếm "Oa Oa, muốn ăn cái gì không? Anh bảo Lê tẩu làm cho em." Tựa trên gối mềm của giường bệnh, Oa Oa thì tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, tiếng nói trầm thấp mà tràn ngập từ tính lượn lờ bên tai cô.

"Không có gì đặc biệt muốn ăn, anh làm chủ là tốt rồi!" Oa Oa miệng ngậm kẹo, trên khuôn mặt trẻ con phì nộn phùng hai má lúm đồng tiền, làm cho người ta ấm đến tâm khảm.

Mộc Hàn Mặc từ bên cạnh thiết quầy lấy ra một viên mứt táo đỏ tươi cho vào trong miệng "Ừm." Những mứt táo đều là chuẩn bị cho Oa Oa, ngọt mà không ngấy, làm cho người ta yêu thích nói không nên lời "Bảo bối, em còn nhớ đứa bé trai đã làm mù ánh mắt của em không?" Thanh âm trầm thấp hỏ, đem Oa Oa lôi ra khỏi suy nghĩ làm cho cô chấn động toàn thân.


Trầm tư một lát, lúc này mới sâu kín mở miệng nói "Nhớ rõ, nhưng mà hiện tại hắn đã trưởng thành, có khả năng bộ dạng hắn đã sớm thay đổi." Làm sao có thể không nhớ rõ, thời điểm khó vượt qua nhất trong cuộc sống của cô, bóng dáng bọn họ đều lượn lờ trong đầu, muốn gạt ra cũng không được, đêm khuya thì luôn tỉnh lại từ ác mộng.

Khi tỉnh lại đều là anh hai bồi ở bên người, nếu không có anh hai, chỉ sợ cô không thể sống qua những năm tháng khó khăn đó. Nhưng mà hiện tại thì tốt lắm, anh hai có thế lực của mình, cô cũng được gả cho một người chồng tốt, cuộc sống sau này không cần lại trở về ác mộng xưa cũ.

"Ừm, nhớ rõ là tốt rồi! Hiện tại cũng chỉ còn lại có một người." Khóe miệng câu lên một chút nhợt nhạt mỉm cười, nên đến phiên hắn ta, hai người đã giải quyết xong, một người cuối cùng tuyệt đối không thể buông tha.

Oa Oa khẽ nâng đôi mày thanh tú, vẻ mặt nghi hoặc "Cái gì một người cuối cùng?" Chẳng lẽ là bởi vì đôi mắt của cô bị làm mù? Đồng Vụ Vân đã bị báo ứng, như vậy còn lại là Nhiễm Linh Lung. Dựa theo cách hắn nói chuyện, Nhiễm Linh Lung cũng có thể đã bị báo ứng, chỉ còn lại một người cuối cùng. Như vậy chính là thiếu gia Vương thị, không biết hiện tại hắn ta đã chuyển đi đâu.

"Oa Oa, những người mắc nợ em đều phải đòi lại. Không có một người nào, không có một gã nào có thể chạy trốn." Biểu tình hung ác nham hiểm, làm nổi lên khuôn mặt âm tàn lãnh liệt của Mộc Hàn Mặc, khóe miệng lại như cũ mang theo nụ cười nhợt nhạt.

"Cám ơn anh lão công." Khuôn mặt mềm mại cọ cọ trên lồng ngực nóng rực của hắn, trên mặt tươi cười rực rỡ, làm cho cảm giác trong lòng Mộc Hàn Mặc nhéo chặt liền chậm rãi giãn ra. Oa Oa luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy, làm cho hắn muốn lất tất cả những món đồ tốt nhất trên thế giới đem tới trước mặt cô. Chỉ cần cô vẫn cười vui vẻ như thế kia, vậy cũng rất đáng giá.

"Ngốc nghếch, em cũng gọi anh là lão công, lão công đương nhiên phải đau lão bà của mình, có cái gì mà cảm tạ!" Bàn tay cực nóng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô, xúc cảm mềm mại làm cho hắn yêu thích không buông tay.


"Hì hì." Oa Oa cuộn thân thể, ghé vào trên thân thể Mộc Hàn Mặc, khuôn mặt dính sát vào lồng ngực hắn, nghe tim của hắn vận động ‘bang bang bang......’ có quy luật, tâm tự nhiên lienf yên ổn trở lại "Mặc, em hiện tại hối hận sớm như vậy đã mang thai." Quệt quệt cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, bĩu môi than thở.

"Không quan hệ, Bảo Bảo sinh ra, anh sẽ đưa em cùng đi huấn luyện, em còn có thể du học ở nước ngoài, trải qua cuộc sống học trò. Anh sẽ không miễn cưỡng em làm bất cứ chuyện gì." Mộc Hàn Mặc hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, nếu đứa nhỏ sinh ra sớm như vậy, cô cũng không có năng lực đi chiếu cố đứa nhỏ. Nhưng mà cứ bỏ lại đứa nhỏ như vậy, trong lòng cô khẳng định chịu khổ sở.

"Bảo Bảo của chúng ta đây làm sao bây giờ? Để ba mẹ nuôi sao? Nhưng mà em không muốn Bảo Bảo rời khỏi chúng ta." Oa Oa bất an nắm chặt lấy tay hắn, Mộc Hàn Mặc trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô "Không quan hệ, chúng ta dẫn theo ra nước ngoài."

"Vậy công ty anh làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn ba mẹ trông nom?" Trong lòng Oa Oa gánh nặng và ý tưởng nhiều lắm, những thứ không buông bỏ xuống được cũng quá nhiều.

"Em không nhớ rõ a! Ba mẹ đã thay thế chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, chúng ta đi chơi một hai năm lại có việc gì đâu?" Mộc Hàn Mặc đương nhiên nói xong, Oa Oa lại quệt quệt cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng không phải thực đồng ý "Làm như vậy không tốt đi? Dù sao họ cũng là cha mẹ anh, làm cho bọn họ lại gánh nặng, còn muốn một lần nữa tiếp nhận lại chức vụ." Giống như rất không có hiếu.

"Bảo bối, em biết không? Anh mười sáu tuổi thì ba mẹ đã đem trọng trách công ty giao lại cho anh, họ ở bên ngoài đã tiêu sái nhiều năm như vậy, là nên bồi thường cho anh vài năm thiếu vắng kia." Mộc Hàn Mặc lại vì Oa Oa giải thích, thời điểm thiếu niên mười sáu tuổi, là thời điểm người khác đang chơi đùa mà hắn đã tiếp nhận công ty, xử lý hết thảy công việc của công ty.

Oa Oa lúc này mới đồng ý gật đầu, khóe miệng cũng câu lên nụ cười "Là vậy a! Bọn họ tước đoạt nhiều năm tự do của anh như vậy, nên thời điểm không được chơi đùa phải muốn đền bù lại." Lúc này đây ngữ khí của Oa Oa cũng trở nên đương nhiên, không giống lúc trước do do dự dự như vậy.

Ba tháng sau......


Tất cả mọi người đứng ở phòng bệnh Oa Oa, bác sĩ cắt chỉ cho cô, đem từng vòng từng vòng vải trắng gở xuống. Mộc Hàn Mặc ngồi bên mép giường bệnh, cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Oa Oa, không tiếng động cổ vũ cho cô. Oa Oa cũng nắm thật chặt bàn tay ấm áp của Mộc Hàn Mặc, tim ‘bang bang bang......’ nhảy lên, không có quy luật, chỉ cảm thấy càng nhảy càng nhanh, càng ngày càng sinh động.

Khi bác sĩ gở mảnh vải trắng xuống thì từng đợt gió lạnh xâm nhập vào da thịt, cảm giác lành lạnh. Oa Oa chậm rãi mở mắt ra, một giây sau đó đột nhiên nhắm mắt lại "Chói quá." Hai tay gắt gao che hai mắt lại.

Khóe miệng bác sĩ kéo theo cười cười "Mộc phu nhân, chậm rãi mở to mắt thử xem." Oa Oa làm theo lời bác sĩ, chậm rãi mở hai tròng mắt, hai tay che khuất phía trên ánh mắt, che khuất ánh sáng mãnh liệt.

Từ bắt đầu mơ hồ đến chậm rãi rõ ràng, Oa Oa trừng mắt nhìn, bác sĩ đột nhiên khẩn trương lên, tiến đến trước mắt cô hỏi "Mộc phu nhân thấy thế nào rồi? Có thể nhìn được không?" Oa Oa chưa trả lời bác sĩ, mà là trừng mắt nhìn, tầm mắt dần dần rõ ràng lên, đột nhiên Oa Oa nhắm lại hai tròng mắt "Mọi người đi ra ngoài." Tay nhỏ bé cầm thật chặt bàn tay Mộc Hàn Mặc.

Mọi người không rõ vì sao, nhưng cũng ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh, bác sĩ không khỏi chíu chặt mày "Mộc phu nhân làm sao vậy? Nhìn không thấy sao?" Quan tâm hỏi. Oa Oa lắc đầu "Không có, tốt lắm, cám ơn ông. Ông đi ra ngoài trước đi! Tôi muốn cùng chồng trò chuyện một chút." Khóe miệng Oa Oa dập dờn ra nụ cười mê người.

Bác sĩ hơi gật đầu, chậm rãi lui ra ngoài, Mộc Hàn Mặc cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Oa Oa "Oa Oa làm sao vậy? Đừng sợ, nhìn không thấy thì liền nhìn không thấy đi!" Đứng lên, đem Oa Oa giữ chặt trong lòng, gắt gao chế trụ bả vai của cô, tim lại trở nên đau đớn.

Oa Oa chậm rãi mở mắt ra, thích ứng với ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi. Trước mắt cô hiện ra khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn "Lão công, em đã nhìn thấy anh. Thật là đẹp trai, mày kiếm, đôi mắt tựa như một hùng ưng, thâm thúy không thấy đấy, đôi môi khêu gợi, thật là đẹp mắt." Ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm cánh môi hắn, cảm giác mềm mại, đáy lòng cô kích động ra từng vòng lại từng vòng sóng trào.

Khóe miệng Mộc Hàn Mặc câu lên nụ cười nhợt nhạt, nhắm mắt lại, phi thường hưởng thụ vuốt ve của cô......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui