Không đến mấy hôm sau, khăn quàng của Hàn Băng Nhi còn chưa đan xong cô đã nhận được một tin tức.
Một giáo viên cũ từng dạy cô trước đây sau khi nghỉ hưu đã tới đây dưỡng lão, gia đình họ sống ở một hơi khá xa xôi, bình thường không hay vào nội thành.
Cô giáo và người bạn già của mình thường trồng rau trong vườn, mỗi ngày trôi qua vừa thanh nhàn lại vừa thoải mái.
Nhưng mấy hôm trước sức khỏe của cô giáo có vấn đề, vừa mới nằm viện về nhà.
Tin tức này do lớp trưởng tiết lộ.
Khi còn đi học, cô giáo rất quan tâm đến cô, trong mấy năm khi chưa được nhà họ Hàn nhận về, cô giáo còn bảo cô tới nhà cô ấy đón năm mới.
Nhân lúc được nghỉ, cô định tới nhà cô giáo một chuyến.
Nhà cô giáo cách đây hơi xa, cô vốn định đi một mình, nhưng sau khi nghe cô kể, sáng sớm hôm đó Lục Hạo Thiên đã lái xe tới đón cô nói là hai người cùng nhau đi.
Đó là ân sư của cô, xuất phát từ lễ phép, anh cũng nên tới nhà thăm hỏi.
Sau khi lên xe, cô nhận bữa sáng anh đưa rồi báo địa chỉ nhà cô giáo.
Anh đang chuẩn bị định hướng, nghe thấy địa chỉ cô nói, anh nhìn tuyến đường, không khỏi sửng sốt.
Cô thấy anh không có phản ứng gì thì hỏi: “Sao thế ạ? Hay không tiện lái xe hả anh?”
Anh một lần nữa lấy lại bình tĩnh, đặt di động sang một bên.
Một giọng nữ vang lên từ hệ thống định hướng, anh lắc đầu với cô, cười giải thích: “Không có gì, chỉ là anh thấy đường đó hơi quen.”
Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
Gần đây anh có tìm người theo dõi Hàn Hi Văn.
Trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào Hàn Hi Văn cũng bảo tài xế đưa cô ta đi loanh quanh con đường đó.
Giờ cô ta đang mang thai, tất nhiên không thể phá thai được rồi, ai cũng biết đứa con trong bụng cô ta là của Hứa Hoài Đức.
Cô ta bây giờ rất rảnh rỗi, thường xuyên đi đây đi đó, yên tĩnh một thời gian, cũng không có nhiều người để mắt tới cô ta nữa.
Anh đoán rất có thể cô ta đã sống lại lần nữa.
Đương nhiên cô ta sống lại thật hay không, cô ta sống như thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh.
Anh chỉ muốn mượn chuyện đó để chứng minh đời trước thật sự tồn tại.
Muốn đến nhà cô giáo cô thì phải đi qua một con đường nhỏ.
Khi xe chạy qua, cô vốn luôn chú ý tới tình hình giao thông trước mắt bỗng kêu lên: “Dừng lại, Hạo Thiên, anh xem xem có phải đằng kia có ai đang nằm không?”
Anh chậm rãi dừng xe, sau khi xuống xe nhìn kỹ, quả nhiên hai người nhìn thấy một ông bác trung niên nằm ở bên vệ đường.
Cô từng học qua cách sơ cứu nhưng trước kia đều thực hành với hình nộm người, đây là lần đầu tiên thực hành với người thật.
Nếu sơ cứu không đúng cách có thể khiến tình trạng của người bệnh trở nên tệ hơn.
Cô hít sâu một hơi, đoán người này đột nhiên phát bệnh.
Dù đã luyện tập cách sơ cứu vô số lần nhưng cô vẫn căng thẳng đến nỗi mồ hôi đầy đầu, tóc cũng rối bù.
Cuối cùng không thể tới nhà cô giáo được nữa, hai người đưa người này tới bệnh viện gần nhất.
Sau một hồi cấp cứu, bác sĩ đi ra nói với bọn họ rằng đó là nhồi máu cơ tim đột phát, may là đưa tới kịp thời, sơ cứu cũng đúng cách, nếu không chắc người đó không qua khỏi.
Anh vẫn đang trầm tư.
Thấy người nọ không sao, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi cùng anh ngồi xuống ghế dài trên hành lang, “Anh xem tay em vẫn còn run này, em sợ muốn chết.”
Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Quả nhiên tay cô vẫn đang run, vừa run vừa lạnh, chắc cô đã sợ lắm.
Bàn tay anh ấm áp khiến cô dần dần tỉnh táo lại.
“Anh đó, anh nghĩ gì thế?” cô hỏi, cô chỉ vào nơi giữa hai hàng mày của anh, “Từ nãy đến giờ anh cứ cau mày thôi.
Hay anh sợ bác kia sẽ đổ lỗi cho chúng ta?”
Anh cười, “Đúng là có một chút.”
Anh đang nghĩ mấy ngày qua Hàn Hi Văn luôn đi loanh quanh gần đó, chẳng lẽ là vì người được bọn họ cứu hôm nay ư? Nếu đúng là như thế, chắc chắn cô ta đã biết trước những chuyện sẽ xảy ra nhưng không biết chắn chắn đó là ngày nào cho nên khoảng thời gian này hôm nào cũng tới thử vận may.
Vậy vấn đề ở đây là, người nằm trong phòng cấp cứu kia rốt cuộc là ai?
Lúc cô và anh đang chờ ở bệnh viện, ở bên kia, Hàn Hi Văn vác bụng bầu bước ra khỏi một bệnh viện khác.
Đứa bé này rất hay giày vò cô ta, 2, 3 tháng đầu tiên là nôn nghén, đến giai đoạn giữa cũng không được thoải mái, đến gần cuối thì mang bầu cực kỳ bất tiện.
Hôm nay khi thức dậy, cô ta thấy tức ngực không rõ lý do, như sắp ngất đi vì khó thở.
Đối với cô ta bây giờ, không gì quan trọng bằng đứa nhỏ trong bụng.
Cô ta gạt hết mọi chuyện trong tay, tới bệnh viện kiểm tra tim thai và thở oxy, xác định không có vấn đề gì thì mới xuất viện.
Nào ngờ vừa ra cửa đã thấy tài xế của mình ở đó, cô ta không thể tin được, hỏi: “Sao anh lại ở đây? Tôi đã bảo anh tới bên kia rồi mà?”
Tài xế chẳng hiểu cô ta bị làm sao nhưng dù sao cũng nhận lương cao, anh ta không dám tức giận, giải thích với cô ta: “Giám đốc Hứa bảo tôi đi theo và chăm sóc cô, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của cô.”
Anh ta là tài xế và cũng là người giám sát.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào cô Hàn đây cũng bắt anh ta lái xe tới đoạn đường hẻo lánh kia, anh ta còn đang băn khoăn.
Sáng sớm hôm nay Hàn Hi Văn nói mình không thoải mái, sau khi bảo anh ta đưa tới bệnh viện thì lại giục anh ta tiếp tục đi loanh quanh khu đó.
Nhớ đến lời dặn dò của Hứa Hoài Đức là bất kể Hàn Hi Văn đi đâu cũng không được để cô ta đi một mình, thân là tài xế, tất nhiên ai trả lương thì nghe theo người đó.
Sau khi thấy Hàn Hi Văn vào thang máy, tài xế không đi mà thành thật đứng ngoài bệnh viện chờ cô ta ra.
Cô ta tức chết mất, tức đến nỗi cô ta cảm thấy bụng mình lại bắt đầu không thoải mái.
Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta.
Dạo gần đây, ngày nào cô ta cũng vắt nát óc suy nghĩ nhưng tiếc là đời trước cô ta luôn nghĩ cách làm sao lấy được trang sức quý giá trong tay mẹ Lục, không chú ý đến sự phát triển của thế giới ngoài kia, ngoại trừ biết Hứa Hoài Đức là hắc mã tranh quyền thành công, mấy chuyện khác cô ta không rành lắm.
Thị trường chứng khoán còn không thèm chú ý chứ đừng nói là giải thưởng lớn gì.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra một sự kiện.
Đời trước lúc về nhà, cô ta nghe cha Hàn nói Nghiêm Kinh Hoa có thói quen rèn luyện, có lần đột nhiên bị nhồi máu cơ tim ở bên ngoài, may mắn có người đi ngang qua kịp thời sơ cứu rồi đưa tới bệnh viện nên mới nhặt được một mạng về.
Lúc đó cha Hàn còn cảm thán, không biết ai may mắn cứu được Nghiêm Kinh Hoa, chắc đời này khỏi cần lo nghĩ gì nữa.
…..
Đã cách quá lâu, có nhiều chi tiết cô ta không còn nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ thời gian đại khái, cụ thế là ngày nào, mấy giờ thì cô ta không nhớ.
Cô ta biết Nghiêm Kinh Hoa gặp chuyện không may ở gần đó, sở dĩ còn nhớ là vì không lâu sau đó, ở đó bắt đầu khai phá oxygen bar [1] tự nhiên, đời trước cô ta từng đi qua đó một lần nên có nghe nói qua.
[1] Oxygen bar: một nơi cần phải trả tiền để hít thở oxy tinh khiết nhằm cải thiện sức khỏe và giúp họ thư giãn.
Khoảng thời gian này, ngày nào cô ta cũng bảo tài xế chở mình tới khu gần đó.
Thật ra có chạm mặt Nghiêm Kinh Hoa vài lần, lần ra thời gian rèn luyện của ông ấy, nhưng cô ta không dám làm càn, cũng không dám chào hỏi ông ấy.
Cô ta sẽ chờ Nghiêm Kinh Hoa đột ngột nhồi máu cơ tim sau đó cứu ông ấy.
Nếu như cô ta trở thành ân nhân cứu mạng Nghiêm Kinh Hoa thì lo gì Hứa Hoài Đức không thay đổi thái độ? Nhà họ Hứa bên kia nhất định sẽ xem trọng cô ta.
Kết quả bây giờ tài xế không qua đó? Hàn Hi Văn tức nhưng vẫn phải nhịn.
Cô ta thầm nghĩ, chắc không trùng hợp thế đâu, không thể có chuyện hôm nay cô ta không đi Nghiêm Kinh Hoa sẽ xảy ra chuyện đúng không?
Không đợi đến hôm sau, buổi chiều cô ta bảo tài xế đưa mình tới bên kia, kết quả trên con đường ấy, có mấy người đang tìm kiếm trong bụi cỏ, hình như đang tìm thứ gì đó.
Cô ta thấy hoang mang, vội vàng xuống xe, vờ lơ đãng hỏi xem mọi người đang làm gì.
Người kia liếc cô ta một cái, vốn không định quan tâm nhưng thấy cô ta đang mang bầu, nghĩ cũng thương nên mới nói: “Hôm nay có người ngất xỉu ở đây, trước đó có người nhặt được vòng tay trong này, nghe nói có giá trị lắm, nên bọn họ tới đây tìm xem còn gì rơi rớt hay không.”
Một cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân Hàn Hi Văn chậm rãi lan đến toàn thân.
Cô ta siết chặt tay, mặt tái mét như gặp ma.
Sao có thể trùng hợp như thế? Đúng hôm cô ta không tới, Nghiêm Kinh Hoa gặp chuyện, chẳng lẽ ông trời đang làm khó cô ta đấy ư?
Cô ta như phát điên, trút hết tức giận lên người tài xế.
Tài xế bị cô ta mắng như điên, vừa mắng vừa khóc.
Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta, thế mà lại bỏ lỡ công cốc, lúc này cô ta chỉ muốn xé rách mặt tài xế.
Thấy cô ta kích động như thế, tài xế lập tức báo chuyện này cho Hứa Hoài Đức biết.
Hứa Hoài Đức thấy chuyện này kỳ lạ nên đã tìm người hỏi thăm.
Quả nhiên, trong lúc đi tập thể dục, Nghiêm Kinh Hoa đột nhiên bị nhồi máu cơ tim.
Chuyện này khiến Hứa Hoài Đức bắt đầu hoài nghi Hàn Hi Văn, anh ta biết Hàn Hi Văn không có bản lĩnh lớn đến độ xuống tay chỗ Nghiêm Kinh Hoa được.
Sự kiện này khiến anh ta liên tưởng đến chuyện Hàn Hi Văn giúp mẹ anh ta năm xưa.
Rốt cuộc cô ta là ai? Sao cô ta biết Nghiêm Kinh Hoa sẽ gặp chuyện? Cô ta định tính kế gì nữa?
Những câu hỏi liên tiếp khiến anh ta không khỏi suy đoán.
Anh ta luôn không hiểu, năm xưa anh ta chẳng là ai cả, không thấy tiền đồ, sao cô ta nhắm trúng anh ta được chứ? Chuyện của Nghiêm Kinh Hoa khiến anh ta chợt nảy ra suy đoán.
Suy đoán đó khiến anh ta sợ hãi, nhớ đến Hàn Hi Văn, anh ta không chỉ chán ghét bình thường mà thêm cả sợ hãi nữa.
Nhưng dù như thế, Hứa Hoài Đức vẫn cảnh cáo Hàn Hi Văn.
Từ lời anh ta, cô ta cũng vô tình biết người cứu Nghiêm Kinh Hoa lại chính là Lục Hạo Thiên và Hàn Băng Nhi.
Tin tức này khiến cô ta càng khiếp sợ hơn, cả người run như cầy sấy.
Đến tối, cô ta nghĩ đi nghĩ lại, từ lúc sống lại cho đến nay, mọi thứ đều bình thường và phát triển như trong trí nhớ của cô ta, chỉ có một ngoại lệ duy nhất đó là Lục Hạo Thiên.
Đời trước lúc cô ta chết, anh vẫn chưa tỉnh lại nhưng đời này anh đã tỉnh! Nếu như sống lại lần nữa dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, vậy chuyện Nghiêm Kinh Hoa thì sao? Thật sự trùng hợp đến thế ư? Có khi nào Lục Hạo Thiên cũng sống lại, còn biết Nghiêm Kinh Hoa xảy ra chuyện nên mới lặng lẽ chờ, chờ đến ngày trở thành ân nhân cứu mạng của Nghiêm Kinh Hoa…..
Nếu Lục Hạo Thiên cũng sống lại, vậy tức là anh đã biết chuyện cô ta làm đời trước, liệu anh có tới trả thù không?!
Cô ta sợ tới mức không ngủ được, thần kinh suy sụp, không dám ra ngoài nữa mà chỉ dám ở nhà hoảng sợ.
Lục Hạo Thiên đã biết tình hình bên Hàn Hi Văn, vì thế càng thêm chắc chắn cô ta sống lại lần nữa và đời trước có tồn tại.
Trong lòng anh gần như đã chắc chắn.
Thân phận của Nghiêm Kinh Hoa khác thường, sau khi tỉnh lại, ông ấy nhờ quản gia tới gặp anh và cô để cảm ơn.
Vì thân phận của anh nên lúc người ta kể lại chuyện này đều tự động bỏ qua cô.
Truyền đến truyền đi, cuối cùng trở thành Lục Hạo Thiên cứu Nghiêm Kinh Hoa.
Ai cũng nói Lục Hạo Thiên may mắn, nếu như quen biết Nghiêm Kinh Hoa thì sau này còn sợ gì không thể mở rộng thị trường ra nước ngoài?
Nghiêm Kinh Hoa nằm trên giường bệnh, ông đã qua cơn nguy hiểm, tìm lại một mạng, tất nhiên rất biết ơn Lục Hạo Thiên.
Anh nắm tay cô, anh cười nói: “Thật ra không phải cháu mà là bạn gái của cháu, cô ấy mới là người đã cứu bác.
Hôm đó cô ấy định tới nhà cô giáo cũ, vì thế cháu mới đi cùng, sơ cứu cũng do cô ấy làm.”
Đúng vậy, đời trước có thật.
Đời trước Nghiêm Kinh Hoa đã gặp chuyện không may, hoặc đã qua đời hoặc được ai đó cứu, song anh thiên về vế sau hơn.
Nếu là vế trước, Hàn Hi Văn sẽ không dám dính vào việc này, nếu là vế sau, dựa vào tính cách của Nghiêm Kinh Hoa, nhất định ông ấy sẽ rất biết ơn người đã cứu mình, Hàn Hi Văn thèm thuồng cũng không có gì lạ.
Như vậy, có khi nào người đã cứu Nghiêm Kinh Hoa đời trước cũng là Hàn Băng Nhi không?
Chuyện này chỉ Hàn Hi Văn mới biết, mà có thể cô ta cũng không biết.
Nếu như có đời trước, vậy anh có thể ảo tưởng rằng đời trước anh và cô ở bên nhau được không, nếu không tại sao anh lại mơ thấy chuyện đó?
Cả cô và anh đều từ chối số tiền cảm ơn rất lớn của Nghiêm Kinh Hoa.
Đối với cô, đây chỉ là một việc nhỏ, cô tin rằng trên đời này có rất nhiều người khi gặp chuyện tương tự sẽ không nhắm mắt làm ngơ, dù sao đó cũng là một mạng người.
Năm ấy cô từng nhận được lòng tốt, suốt mấy năm sau, cô luôn hy vọng có thể trao lòng tốt cho những người khác dưới điều kiện có thể bảo vệ chính mình.
Khăn quàng của cô nhanh chóng hoàn thành, chỉ tiếc là dạo gần đây thời tiết không phù hợp lắm, chưa tìm được lý do thích hợp để tặng khăn.
Hôm nay anh phải ở lại văn phòng để tăng ca.
Anh rất chi là mưu mô, gửi cho cô một tin nhắn, tóm lại nghĩa đen hay nghĩa bóng đều ám chỉ với cô rằng mong bạn gái có thể tới đây tăng ca cùng anh.
Cô không thể vờ như không hiểu, sau khi tan làm, cô tới nhà hàng mua những món anh thích.
Trên đường tới công ty, cô có hơi hồi hộp, dù không phải lần đầu tới nhưng giờ tới đây bằng thân phận bạn gái, cô sợ trong công ty còn người khác thì xấu hổ lắm.
Cô nhắn tin cho anh: [Trong công ty không có ai đúng không ạ?]
Anh trả lời: [Có.]
Rồi lại nhắn tiếp: [Anh.]
Cuối cùng cô cũng yên tâm, nhấn mở thang máy rồi đi lên tầng của công ty anh.
Quy mô công ty anh đã lớn hơn trước, trước kia chỉ thuê một văn phòng, giờ thuê luôn cả hai gian bên cạnh.
Ra khỏi thang máy, những công ty khác đều tan làm hết rồi, may trên mặt đất có trải thảm, cô đi trên đó sẽ không phát ra tiếng động.
Vừa tới công ty anh đã thấy anh đứng chờ trước bàn lễ tân.
Thấy cô cầm hộp đóng gói trên tay, anh vội vàng đi tới nhận lấy rồi dẫn cô vào, thuận miệng nói: “Đây là hoa quả nhân viên lễ tân mua, em muốn ăn không? Anh rửa cho em.”
Câu này rất bình thường nhưng cô lúc này không khỏi nhớ đến những lời huấn luyện viên quyền anh kể với mình, cô ấy nói mấy cô nhân viên lễ tân trong công ty đều rất thích anh.
Hừm…
Cô dừng bước, anh thấy cô không theo kịp nên cũng dừng theo, nhìn cô đầy nghi hoặc, “Sao thế em?”
“Lễ tân của công ty anh chu đáo thật đó.” Nói xong, cô lập tức hối hận.
Rõ ràng cô không phải người nhỏ nhen, biết anh là người công tư phân minh, nhưng khi nghe thấy anh nói lễ tân mua hoa quả, dù chỉ là một câu hết sức bình thường, cô cũng cảm thấy rất lạ.
Chẳng lẽ đây là di chứng do yêu đương mang lại sao?
Anh thoáng ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại, anh bật cười vui sướng.
Anh tiến lại gần, ngửi ngửi bên tai cô, “Chua này.”
Cô thẹn quá hóa giận, không thèm nhìn anh.
Thấy cô như thế, anh thở dài tiếc nuối, “Tay anh đang bận cầm đồ.”
Cô không buồn để ý tới anh.
Tay bận cầm đồ nên không thể ôm cô, anh nghĩ như vậy, đành phải tiến lại gần, hơi cúi người dùng trán chạm nhẹ vào trán cô, hơi thở ấm áp giao hòa, cô lui về sau một bước, “Anh làm gì thế.”
Ánh mắt anh đong đầy ý cười, “Chua này của em chưa đủ, cùng lắm là chua như quýt thôi.”
“A!”
“Anh mới là hũ giấm lâu năm.” Anh bổ sung, “Không ai chịu nổi, đến Thịnh Viễn cũng muốn block anh.”
Anh nghĩ một lúc, “Có khi cậu ấy block rồi mà anh chưa phát hiện.”
Cô bị anh chọc cười, “Sao anh ấy lại muốn block anh?”
“Nào, chúng ta vào trong đã, ngoài này lạnh.” Anh dẫn cô vào văn phòng, sau khi đặt đồ hộp xuống, anh lấy di động trên bàn làm việc rồi đưa cho cô, “Pass là 001230, em tự mở khóa rồi cài đặt dấu vân tay của em đi.”
001230?
Cô còn đang suy nghĩ xem đây là ngày gì.
Anh nhắc, “Hướng Côn nói từng bị cô bạn gái huấn luyện viên quyền anh đấm mấy cái vì không nhớ ngày đầu tiên yêu nhau.”
Giờ cô mới nhớ ra, a, đúng rồi!
Ngày 30 tháng 12 là ngày bọn họ xác định quan hệ yêu đương, 30 tháng 12 sang năm chính là kỷ niệm một năm, anh dùng cách này để nhớ ư?1
“Em còn không nhớ.” Cô nói, “Mở khóa rồi, sau đó thì sao ạ?”
“Vào wechat xem phần chat của anh và Thịnh Viễn đi.” Anh vừa nói vừa mở hộp, đầu cũng không thèm nâng.
“?”
Cô mở wechat của anh ra, nhìn lướt qua, cô phát hiện mình được anh đặt ở vị trí đầu tiên.
Trong lòng ngọt như mật.
Sau khi tìm thấy khung chat với Thịnh Viễn, cô bật cười, đúng là hũ giấm lâu năm.
Lục Hạo Thiên: [Tớ phát hiện có người vẫn like weibo của cô ấy, còn comment chào buổi sáng, chúc ngủ ngon.]
Thịnh Viễn: [?]
Lục Hạo Thiên: [Làm sao để uyển chuyển nhắc nhở người khác cô ấy có bạn trai rồi nhỉ?]
Thịnh Viễn: [Vô vị.]
Lục Hạo Thiên: [A Viễn.]
Thịnh Viễn: [Mỉm cười/emoji.
Cậu phải tập quen đi, thân phận bạn trai này không giá trị mấy, không đủ khiến người ta sợ.]
…..
Cô trả di động cho anh, nghiêm túc nói: “Anh ấy không block anh đâu, xem ra hai người đúng là bạn thân.”
“Cũng may.” anh nhận di động rồi đặt sang một bên, “Sao không cài đặt khóa vân tay?”
Cô trêu, “Em sợ nếu làm thế anh sẽ nhân cơ hội thêm dấu vân tay trong điện thoại của em.”
Anh bật cười.
Cô ngồi xuống, ngẫm nghĩ một hồi, hai tay chống má chăm chú nhìn anh bận rộn, còn nói: “Em có cách này.”
“Ừm?”
Cô cúi đầu lấy chiếc nhẫn kiểu nam trong ví ra đưa cho anh, cô mỉm cười nhìn anh, “Lúc đó anh từng nói hy vọng em sẽ tặng chiếc nhẫn này cho người mình thích rồi còn gì?”
Anh bên ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng vui lắm, “Tặng anh à?”
“Vâng.” cô cũng đeo nhẫn kiểu nữ lên, huơ huơ trước mặt anh, “Anh xem, em một cái, anh một cái.”
Anh nhận lấy chiếc nhẫn kiểu nam.
Nhẫn nam kích động muốn chết, nói liên hồi —
“Huhuhuhu cuối cùng cũng gặp lại chủ nhân, lại về với chủ nhân rồi! Quả nhiên ánh mắt của tui sáng như sao, chủ nhân và Băng Nhi xứng đôi nhất!”
“Vợ ơi, tuyệt quá đê! Anh và em sẽ không bao giờ chia xa nữa! Anh cũng không cần lo lắng bị Băng Nhi đưa cho tên khác!”
Nhẫn nữ nãy giờ không nói một lời rốt cuộc cũng mở miệng: “Hừ, còn sớm lắm, giờ chỉ là yêu đương thôi, tốt nhất tên cờ hó này nên đối xử với Băng Nhi tốt một chút, nếu không bà đây sẽ mang cho bò ăn!”
“Giờ Băng Nhi vừa có nhan sắc vừa có tiền, nên sắp xếp đi du ngoạn nhân gian mới đúng!”
Nhẫn nam: “? Em nói gì vậy?”
Nhẫn nữ: “Hy vọng cờ hó nhớ kỹ Băng Nhi đã bỏ cả khu rừng để chọn cái cây cổ thụ là anh ta.
Tốt nhất anh ta nên thấy biết ơn, sau đó đối xử tốt với Băng Nhi, nếu không ngày nào em cũng sẽ nguyền rủa anh ta!”
Anh đã quen nghe mắng, như bây giờ khi anh tới nhà cô, đám sen đá cũng mắng mỏ không ngừng, làm như anh xấu xa lắm vậy.
Anh bình tĩnh đeo nhẫn kiểu nam vào.
Thân phận bạn trai này không có giá trị cho lắm, anh luôn hiếu học và có ý chí tiến thủ, cho nên cần phải cố gắng lấy được một thân phận khác có giá trị cao hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...