An Mặc Hàn đốt một điếu thuốc, nhưng không có đưa vào trong miệng, mà là giữ để nó cháy dần ở đầu ngón tay.
“Tất cả đều bình thường, suốt một ngày ông ta không hề ra cửa.”
An Mặc Hàn cười lạnh lẽo, An Dữ Kình, tới cùng là ông muốn chơi trò gì.
“Mặc Hàn, có khi nào ông ta đến đây chỉ bàn bạc công việc, chắc là thời gian vừa khéo mà thôi.”
Chiếm Nam Huyễn ngắm nghía ly rượu trong tay, nói ra suy nghĩ của mình.
Toàn Ti Dạ gật gật đầu, kỳ thật anh cũng có suy nghĩ này.
“Cũng chỉ mong là như thế. Mình nghĩ chắc hôm nay sẽ không có chuyện gì đâu, các cậu về trước đi, mình còn muốn đi tìm Dĩ Mạch.”
“Tốt, chúng ta về trước, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.”
Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ đi khỏi, An Mặc Hàn lái xe đến biệt thự Ly Sơn. Lúc này, An Dĩ Mạch đã ở bên ngoài chờ anh rồi.
An Mặc Hàn xuống xe cởi áo khoác của mình choàng lên trên người An Dĩ Mạch, mở cửa xe cho cô, sau đó chính mình cũng lên xe.
“Thế nào lại không chờ anh ở trong nhà.”
An Dĩ Mạch hít hít cái mũi đỏ bừng do bị gió lạnh thổi, cười cười.
“Mẹ đã ngủ thiếp đi, em nghĩ không muốn đánh thức bà ấy.”
An Mặc Hàn đau lòng vuốt vuốt mái tóc của cô, An Dĩ Mạch hưng phấn từ trong túi lấy ra một cái hộp quà tặng nho nhỏ.
“Ừm, em đưa quà sinh nhật cho anh này.”
Đúng lúc đèn đỏ, An Mặc Hàn nhận lấy, một bên vừa gỡ cái hộp, vừa hỏi.
“Là cái gì vậy?”
“Tự anh nhìn đi.”
Sau khi An Mặc Hàn mở ra nhìn thấy một cái vòng đeo tay, lại nói tặng cái lắc tay cho đàn ông rất kỳ quái, nhưng mà An Mặc Hàn lại không chú ý tới vấn đề này.
Sợi dây được làm bằng bạc, rất đơn giản, nhưng có mấy chữ viết nho nhỏ ở chính giữa. An Mặc Hàn nhìn kỹ lại, phát hiện ra mấy chữ này chính là Mặc Mạch hạnh phúc.
An Mặc Hàn đeo lên tay, cũng không cảm thấy kỳ quái cái gì, ngược lại rất đẹp mắt, cực kỳ thích hợp, đây cũng là một cái lắc tay dành cho nam sĩ.
“Thích không?”
An Dĩ Mạch nhìn khóe miệng cười cười của anh thì biết anh cực kỳ ưa thích, nhưng cô vẫn muốn tự nghe chính miệng anh nói.
“Thích, làm sao lại nghĩ muốn đưa lắc tay cho anh.”
In xuống một nụ hôn lên cái trán của cô, đèn chuyển màu xanh, An Mặc Hàn khởi động xe.
“Em thích.”
Cô không muốn nói, An Mặc Hàn cũng không ép. Nhưng, anh tin một ngày nào đó nhất định anh sẽ biết được nguyên nhân.
Dọc theo đường đi, hai người nói chuyện rôm rả rất nhanh đã về tới nhà. Bởi vì, trong tiệc không ăn được cái gì, về đến nhà dì Lan đã chuẩn bị bữa ăn khuya cho bọn họ, An Dĩ Mạch nói một câu yêu dì Lan chết mất, sau đó lập tức vọt tới nhà ăn bắt đầu ăn như hổ đói.
“Thiếu gia, cái này vừa được đưa tới.”
An Mặc Hàn nhận lấy hộp quà cực kỳ tinh xảo trong tay chú Trương, ánh mắt âm trầm đi vào thư phòng.
Ngồi ở trên ghế, An Mặc Hàn không có gấp gáp mở gói quà ra. Anh chỉ đốt một điếu thuốc, nhưng lần này anh lại hút vài hơi.
Hút xong một điếu thuốc, An Mặc Hàn đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn lập lòe ở bên ngoài thành phố, đột nhiên anh thấy rất lạnh, giống như trở về buổi tối của ba năm trước kia.
Sau cùng, An Mặc Hàn vẫn là trở lại vị trí cũ, chậm rãi mở ra hộp quà kia.
Tầng tầng giấy bọc, anh dùng toàn bộ sức lực mới gỡ xong, sau cùng đập vào trước mắt chính là một tấm hình cùng với một con dao.
Con dao có hơi cũ nát, vừa thấy chắc cũng lâu đời rồi. An Mặc Hàn không quản con dao kia, mà là cầm lấy tấm hình kia, mặt trên có vài chữ quen thuộc mà xa lạ, để cho hơi thở trên người An Mặc Hàn càng thêm lạnh.
An Mặc Hàn cười lạnh một tiếng, xé tấm hình kia thành hai nửa, ném vào thùng rác, kèm thêm con dao kia luôn.
Anh không nhìn qua con dao kia, đã đi ra khỏi phòng. Nhưng, tấm hình bị anh xé nát thành mảnh vụ nhỏ kia loáng thoáng có thể nhìn ra mấy chữ.
“Sinh nhật vui vẻ!”
Rõ ràng đây là bốn chữ chúc mừng, nhưng lại hàm chứa hàn ý khiến người ta rét lạnh thấu xương.
Trở lại phòng ngủ, An Dĩ Mạch đã ngủ thiếp đi. Có thể do quá mệt mỏi, ngay cả tắm Dĩ Mạch cũng không tắm qua, đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi. An Mặc Hàn cởi quần áo ôm lấy cô, cũng tiến nhập giấc mơ.
Tại Thượng Quan gia, Sau khi Thượng Quan Hồng về đến nhà lập tức nhốt mình ở trong phòng.Thượng Quan phu nhân lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng của Thượng Quan Hồng, còn lại Thượng Quan Niên không quan tâm ngồi ở dưới phòng khách.
Về điểm này, Thượng Quan phu nhân cực kỳ tức giận. Nhưng, Thượng Quan Niên cái gì cũng không nói, còn nói bà không cần lo lắng cho Hồng Hồng, để cho con bé tức đi. Nhưng mà làm sao bà có thể không quản được, Hồng Hồng là con gái của bà, là đứa con gái bà nuông chiều từ nhỏ cho đến lớn.
Nhìn vẻ mặt lo lắng đi qua đi lại của vợ mình, Thượng Quan Niên hừ lạnh một tiếng trở về căn phòng của mình. Không phải ông mặc kệ, Thượng Quan Hồng rõ ràng chính là hồ đồ. Hôm nay, nghe xong chuyện tình của An Mặc Hàn, ông lại càng thêm khẳng định Hồng Hồng với An Mặc Hàn không thích hợp. Có điều, suy nghĩ đến tâm tư của Hồng Hồng, ông vẫn quyết định để sự tình thuận theo tự nhiên. Nhưng ai lại biết, sau khi vũ hội kết thúc, thế mà ông phát hiện con gái mình da mặt dày như vậy lại chạy đi tìm An Dĩ Mạch để tính sổ, điều này khiến Thượng Quan Niên ông cực kỳ tức giận.
Ông cho rằng Thượng Quan Hồng được cưng chiều quen nên tính cách hơi kiêu một chút, nhưng hôm nay ông mới phát hiện vậy mà con bé đã có ý xấu.
May nhờ Tô Lạc nói rõ tình huống cho ông biết, nếu không, ông thật không biết phải xử lý chuyện này như thế nào nữa.
Trên đường trở về, Thượng Quan Niên nghiêm khắc nói cô một hồi để cô dừng lại, để cô tự đóng cửa suy nghĩ một tuần không được đi ra ngoài. Kết quả, sau khi Thượng Quan Hồng trở về thì chạy về phòng khóc một trận. Thượng Quan Niên cũng tức giận, nhưng ông nhất định phải làm như vậy, giống như An Dĩ Mạch nói, ông nên dạy bảo lại con gái mình thật tốt.
Nghĩ đến An Dĩ Mạch, ông đã cảm thấy rất kỳ quái. Toàn Lịch và Chiếm Diêm không nói với ông về thân phận của Dĩ Mạch, bọn họ không nói, ông cũng không thể hỏi. Nhưng, hiện tại ông đã chắc chắn xác định cô gái này quan hệ không nhỏ với An Mặc Hàn. Hơn nữa, ông đã tìm người đi điều tra An Dĩ Mạch, không chỉ bởi vì cô có quan hệ với An Mặc Hàn, còn có chính là không hiểu sao ông lại có một cảm giác thân thiết và quen thuộc đối với cô gái này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...