"Nam Huyễn."
Chiếm Diễm thở phì phò rời khỏi thư phòng, một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng đi vào. Bà là một vị tiểu thư của một gia tộc lớn, bởi vì lợi ích của gia tộc mà gả cho Chiếm Diễm. Chỉ là, vợ chồng nhều năm như vậy, ý nghĩ trong lòng của chồng mình, sao bà lại không biết chứ.
"Mẹ."
Chiếm phu nhân đứng đối diện Chiếm Nam Huyễn, nhìn con trai của mình dịu dàng. Cả đời này của bà, điều quan trọng nhất chính là người chồng của bà, con trai và con gái. Nhưng mà, con gái luôn luôn ở nước ngoài, con trai vẫn luôn ở bên cạnh nhưng không chịu làm gì cả.
"Nam Huyễn, nghe ba của con đi. Sớm hay muộn công ty cũng đều là của con, đi làm trước hay sau cũng vậy mà."
"Mẹ, hiện tại thật sự là con không dự định đi làm ở công ty."
Chiếm phu nhân nhìn dáng vẻ kiên định của con trai mình, trong lòng có ý tưởng.
"Nam Huyễn, nếu như mẹ đáp ứng con một điều kiện, con nhất định phải nghe lời của ba đi làm công ty."
"Nghe được lời mẹ nói, hai mắt Chiếm Nam Huyễn sáng lên. Anh sinh ra ở gia tộc này, không được lựa chọn. Nhưng mà sau này, anh muốn cuộc sống của mình có thể được lựa chọn."
"Mẹ có thể đáp ứng con, phản đối khi ba con chọn lựa cho con một người vợ, tất cả đều ủng hộ con, cái điều kiện này có được hay không?"
"Mẹ, người thật tốt. Yên tâm đi, con sẽ đi làm đàng hoàng."
Chiếm Nam Huyễn hưng phấn, ấn một nụ hôn lên trên trán của Chiến phu nhân, vui mừng trở về phòng của mình, nhìn như thế nào cũng giống như đứa trẻ con, Chiếm phu nhân chỉ có thể bất dắc dĩ cười cười.
Sao bà lại không biết ý nghĩ của con trai mình, Thật ra thì, bà vẫn luôn ủng hộ con trai, bởi vì hôn nhân của bà đã không có tình yêu, chỉ có tôn trọng nhau. Cho nên, bà hi vọng con trai không thể giống như bà nữa, muốn nó có được hạnh phúc của mình.
"Ông à."
Chiếm phu nhân trở lại phòng khách, nhìn sắc mặt của Chiếm Diễm tái mét, bất dắc dĩ cười.
"Tiểu tử thúi kia nghĩ thông suốt rồi?"
Chiếm phu nhân gật đầu một cái.
"Ông còn chưa hiểu Nam Huyễn sao. Nó cũng chỉ muốn chơi thêm hai năm nữa. Nhưng mà, hiện tại nó cũng chịu nghe lời đi làm, ông yên tâm đi."
"Hừ, tốt nhất là như vậy. Thật không biết nó giống ai, cũng không biết làm nên chút chuyện đàng hoàng nào."
Ở dưới ánh mắt của Chiếm phu nhân, Chiếm Diễm trở về gian phòng của mình.
Mười giờ rưỡi, đúng lúc Toàn Ti Dạ xuất hiện tại sân bay. Vóc dáng hoàn mĩ cùng với vẻ mặt đẹp trai lập tức đưa tới rất nhiều ánh mắt của mọi người. Nhưng mà, toàn thân hơi thở lạnh như băng của anh lại làm cho mọi người chỉ có thể dừng bước mà ngắm.
"Toàn Ti Dạ không hề để ý tới ánh mắt của người khác, anh tìm được một băng ghế ngồi xuống, chờ đợi đến lúc mười giờ bốn mươi."
Lúc này, điện thoại di dộng của anh vang lên.
"Dĩ Mạch."
"Ti Dạ, anh đến sân bay chưa?"
"Tôi đến rồi, yên tâm đi đại tiểu thư."
Anh nhìn hình trong tay một chút, lại bĩu môi, tấm hình này là Dĩ Mạch cho anh, nói là để hôm nay muốn anh nhận người. Cô ấy rất đẹp, chỉ có điều, có chút lạnh lùng. Nhưng mà, đại thiếu gia Toàn Ti Dạ cũng quên mất vốn mình cũng rất lạnh lùng mà.
Cúp điện thoại của Dĩ Mạch, đã mười giờ ba mươi sáu. Lúc này, anh nhìn thấy từ bên trong có một cô gái đang kéo hành lý đi ra ngoài, Chỉ thấy người kia có một bộ tóc dài màu xám bạc rũ xuống hai vai, mang theo một chút mệt mỏi, hơi thở rất lạnh lùng. Theo chiều gió, vài sợi tóc cũng bay lên, cô có vẻ cô độc như vậy, làm cho người ta không dám tới gần. Một đôi mắt phượng híp lại, nhìn về phía trước lạnh lùng, giống như một vùng nước sâu, không nhịn được lại rơi vào, dưới cái mũi xinh đẹp là đôi môi màu hồng nhạt, khóe miệng của cô cong lên, nhưng lại làm cho người ta nhìn thấy mà xúc động! Cổ áo sơ mi trắng mở ra một chút, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, nhìn rất gợi cảm. Eo ếch chưa đầy một nắm tay, dáng người đẹp vô cùng, làm cho người ta suy nghĩ tưởng tượng miên man. Nếu không phải trên người cô phát ra lãnh khí thấu xương, những người đàn ông kia đã sớm nhào tới! Cô cô đơn, cao quý! Cô giống như một tòa băng sơn, cứ đứng ở trong đó mãi.
Toàn Ti Dạ thu hồi ánh mắt từ trên người cô gái này, sau đó lại nhìn về tấm hình một cái. Cuối cùng quyết định đứng dậy đi về phía cô gái kia.
"Xin chào, tiểu thư Hạ Hi, đúng không?"
Toàn Ti Dạ đi lên rất lễ phép, người này chính là bạn tốt của Dĩ Mạch. Làm sao anh lại không có lễ phép đây. Nhưng mà, cô gái thật cô đơn, cao quý, lại có khí chất rất đặc biệt.
Hạ Hi ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn Toàn Ti Dạ, trong mắt lóe lên chút tán thưởng. Nhưng mà, sau đó lại khôi phục bình thường.
"Toàn Ti Dạ?"
Dĩ Mạch đã nói rõ tình huống cho cô, dĩ nhiên cô biết Toàn Ti Dạ. Trước kia, Dĩ Mạch đã nói đến người này.
"Đúng vậy. Đi thôi, tiểu thư Hạ Hi."
Toàn Ti Dạ tiến lên kéo va li của cô, đi song song với cô ra ngoài sân bay. Nhìn gò má của Toàn Ti Dạ, khóe môi Hạ Hi cong lên.
Dù sao cũng lần đầu tiên hai người xa lạ gặp mặt, vẫn có chút ít lúng túng.
Toàn Ti Dạ lái xe, nhìn người con gái ngồi ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy hồi hộp. Thật là kỳ quái, lúc mới nhìn thấy cô cũng không có cảm giác như vậy. Nhất định là một người con gái, nhìn thế nào cô ấy cũng lạnh lùng và cao quý như vậy.
"Hạ tiểu thư?"
Tôi đã nghe Dĩ Mạch nói về anh, đừng gọi tôi là Hạ tiểu thư, tôi nghe không thoải mái. Dĩ Mạch đều gọi tôi là Hi Hi, anh cũng có thể gọi tôi như vậy.
Vốn cho là Hạ Hi đang nhìn hoàn cảnh ở bên ngoài, không nghĩ tới anh vừa mở miệng cô đã bắt đầu nói.
"Hi Hi?"
Toàn Ti Dạ nhíu mày, anh nói rất quái lạ sao?
"Từ đó, cảm giác của tối rất lạ. Như vậy đi, tôi gọi cô là Hạ Hạ được không? Cô có thể gọi tôi là Ti Dạ."
"Ừ, tốt." Toàn Ti Dạ không nhìn thấy được ở trong góc, bởi vì anh nói Hạ Hạ mà Hạ Hi giật mình. Hạ Hạ, cái tên này đã thật lâu không có ai kêu cô như vậy, lâu đến nỗi cô đã không nhớ rõ có một người con trai đã từng gọi cô là Hạ Hạ.
"Hạ Hạ...."
"Hạ Hạ...."
Kết quả, dọc theo đường đi, mỗi câu Toàn Ti Dạ nói có thể nghe được hai chữ Hạ Hạ. Dọc theo đường đi mười mấy phút như vậy, đối với Toàn Ti Dạ và Hạ Hi mà nói, bọn họ từ xa lạ mà dần thành quen thuộc, có thể là duyên phận, trong lòng bọn họ đều cảm thấy đối phương rất quen thuộc, chẳng qua là cũng không hề nói cho đối phương biết mà thôi.
"Hạ Hạ, đi ăn một chút gì đi, mấy nhà hàng này rất ngon đó."
Biết Hạ Hi vẫn luôn ở đất nước M. Cho nên, Toàn Ti Dạ dứt khoát trở thành hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu nơi này cho Hạ Hi, thức ăn ngon và cảnh đẹp.
"Được. Đúng lúc tôi cũng thấy đói bụng."
Hạ Hi cười, từ lúc nhìn thấy Hạ Hi đã gần hai canh giờ rồi, Cho đến bây giờ Toàn Ti Dạ chưa từng thấy cô cười. Lần này, cô lại có thể cười tự nhiên như thế, có phải hay không, từ giờ khắc này bọn họ đã bắt đầu là bạn tốt rồi.
"Cô nên thường xuyên cười nhiều hơn, rất đẹp đó."
"Cảm ơn."
Nghe được lời khen ngợi của Toàn Ti Dạ, Hạ Hi đón nhận, điều này cũng khiến Toàn Ti Dạ ngẩn ra, Ha ha hôm nay anh sao thế nhỉ?
Trong lúc ăn, bọn họ bắt đầu tán gẫu một chút. Dù sao cũng có một người bạn chung, bọn họ vẫn có cùng chung đề tài để nói.
"Dự định phát triển tiếp ở trong nước sao?"
Lần này, Toàn Ti Dạ ăn cơm rất tao nhã, nếu như để An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn bọn họ thấy bộ dáng này của Toàn Ti Dạ ở chỗ này, nhất định sẽ nói tên tiểu tử này không bình thường.
"Ừ, việc này cần suy nghĩ, chỗ này không tồi. Nhưng mà, tôi không quen thuộc nơi này. Ở chỗ này, trừ Dĩ Mạch tôi cũng chỉ biết anh, cho nên, về này có thể còn phải phiền anh giúp tôi làm quen một chút với nơi này."
Giọng nói Hạ Hi trong trẻo lạnh lùng, Nhưng là, cũng tràn đầy chân thành.
"Không sao cả, tôi rất vui vì được phục vụ mỹ nữ."
"Ha ha ha."
Bọn họ ăn một bữa cơm rất vui vẻ. Sau đó, Toàn Ti Dạ đưa Hạ Hi tới chỗ của cô ấy theo giao phó của Dĩ Mạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...