Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

"Mẹ."

"Hồng Hồng, còn không nói cho bố mẹ biết, là ai chọc cho con tức giận vậy?"

"Không ai chọc giận con cả ba ba à, ba vẫn nên đi nghỉ sớm một chút đi. Chỉ là bị kẹt xe ở trên đường thôi, vì con gái vội vã trở về gặp bố mẹ nên trong lòng có chút buồn bực."

"Thật sao?"

Thượng Quan Hồng vội vàng gật đầu, cô ta bây giờ không thể nói cho ba ba cô ta biết chuyện ngày hôm nay được. Thực ra, ở trong căn nhà này, cô ta yêu quý nhất là ba ba, nhưng cô ta sợ nhất cũng là ba ba.

"Hừm, không có chuyện gì là tốt rồi, con cũng đi ngủ sớm một chút đi, tuần sau cùng ba ba đến công ty đi làm."

"Vâng, con biết rồi ba ba."

Nhìn thấy Thượng Quan Niên đi vào phòng của ông, Thượng Quan Hồng lôi kéo Thượng Quan phu nhân đi tới phòng mình.


"Hồng Hồng, gặp phải chuyện gì mà con cũng không dám nói cho ba con biết?"

"Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con..."

Sau đó cô ta đem chuyện đã xảy ra ngày hôm nay đều nói cho mẹ nghe. Thượng Quan phu nhân thương yêu nhất là cô ta, quả thực chính là xin gì được nấy.

Kết quả, Thượng Quan phu nhân nghe con gái bảo bối của mình kể chuyện, càng nghe càng tức giận.

"Hồng Hồng, sao con không nói cho mẹ nghe sớm hơn, con nhất định đã phải chịu nhiều ấm ức rồi."

Thượng Quan phu nhân đau lòng mà nhìn con gái mình, trong lòng có điểm oán hận đối với chồng mình Thượng Quan Niên. Thượng Quan Niên hạn chế tiền tiêu vặt của Thượng Quan Hồng bà ta không phải không biết, ai mà biết được tiền tiêu vặt lại không đủ để con gái mua sợi dây chuyền chứ.

"Mẹ, con thật sự rất thích sợi dây chuyền đó, thích từ lâu trước đây rồi. Đó là kiểu dáng mới nhất năm nay mà nhà thiết kế Tô Lạc tự mình thiết kế, hơn nữa còn là sợi dây chuyền duy nhất trên thế giới."

"Hồng Hồng, con yên tâm, có thể sau đó còn có cơ hội, mẹ sẽ cố gắng nói chuyện với ba ba con, không hạn chế tiền tiêu vặt của con nữa."

"Ngay cả thế, mẹ à, mọi người đều biết con là tiểu thư nhà Thượng Quan, nhưng mà đến một sợi dây chuyền cũng không mua nổi. Sau này con gái còn có nên ra ngoài nữa không, về sau cho dù là mẹ và ba ba, cũng sẽ bị người khác xem thường."

Lời Thượng Quan Hồng nói Thượng Quan phu nhân rất rõ ràng. Bà vốn cũng là thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn, cũng bởi vì liên hôn mà kết hôn cùng Thượng Quan Niên. Bà không thể để cho người ngoài biết con gái của bà đến một sợi dây chuyền cũng không mua nổi được.

"Mẹ, còn Toàn Ti Dạ nữa, ba ba thật sự muốn gả con cho Toàn Ti Dạ sao? Người đàn ông kia anh ta không dịu dàng chút nào, không lễ độ, mẹ, con không muốn đâu..."

"Hồng Hồng, chuyện này, mẹ nghe ba ba con nói, không nhất định thế, hẳn là sẽ không bắt con gả cho Toàn Ti Dạ đâu. Ngược lại con đó, An Mặc Hàn là dạng đàn ông như thế nào, toàn bộ thương giới đều biết, con cứ công khai với mọi người mình là vị hôn thê của anh ta như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?"

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, Mặc Hàn anh ấy rất tốt. Con nghĩ anh ấy chắc chắn cũng thích con mà, chúng con sẽ ở bên nhau."

"Đúng đúng đúng, con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, không người đàn ông nào là không động lòng..."


"Mẹ..."

Ban đêm yên tĩnh, trong khi mẹ con nhà này nói chuyện xong, Phi Tinh Đới Nguyệt bên kia, nhóm người An Mặc Hàn cũng kết thúc buổi liên hoan. Bởi vì có uống chút rượu, thế nên mới để tài xế lái xe đến đây.

Lần lượt trước sau, An Mặc Hàn cùng An Dĩ Mạch ngồi ở phía sau xe, An Mặc Hàn ôm eo An Dĩ Mạch thật chặt. Hôm nay An Dĩ Mạch uống hơi nhiều, hai mắt mông lung, khuôn mặt hồng hồng, vào ban đêm lại nhiều hơn một phần sắc thái mê hoặc.

An Dĩ Mạch nằm sấp trong lòng An Mặc Hàn, hai tay vòng lấy hông anh sít sao, nhắm mắt lại, hưởng thụ vẻ đẹp của trời đêm.

Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của An Dĩ Mạch, yết hầu An Mặc Hàn chuyển động, nuốt một hụm nước miếng, quyết định không nhìn cô nữa, nếu không anh sẽ không nhịn được mà giải quyết cô ngay tại chỗ.

"Ừm..."

An Dĩ Mạch như con mèo nhỏ nhúc nhích ở trong ngực của anh. An Mặc Hàn nghe thấy tiếng cô vô ý phát ra, toàn thân càng thêm phát hỏa, ôm cô thật chặt.

"Lái nhanh một chút."

An Mặc Hàn dặn dò người thanh niên trẻ ngồi ở chỗ tài xế, người đàn ông tuy không trả lời, nhưng đích thực lại tăng nhanh tốc độ.


"Dĩ Mạch, tỉnh lại đi, không thể ngủ ở chỗ này, sẽ bị cảm mất."

Mặc dù mở máy sưởi, nhưng An Mặc Hàn vẫn lo lắng. Dù sao trước đó Dĩ Mạch đã có chút cảm rồi.

"Ô ô..."

An Dĩ Mạch ngẩng đầu lên mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ màng, nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch nở nụ cười, duỗi một tay ra, sờ lên lông mày An Mặc Hàn, sau đó nhích dần xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi mỏng của anh.

Lúc này đây An Mặc Hàn thực sự có khó chịu cũng vô cùng vui vẻ, dù vậy cũng không có cách nào  ngăn được động tác của cô gái nhỏ này.

"An Mặc Hàn..."

"Ừ, sao vậy..."

Giọng An Mặc Hàn nghe có chút khàn khàn, song lại êm tại một cách kỳ lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui