Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Cuộc hành trình Ôn Tuyền đã qua hơn một tháng, Thẩm Thác Vũ cũng rất bận, rất ít khi chủ động tìm Lăng Tư Miểu.

Bởi vì lúc Thẩm Thác Vũ nghỉ trưa cũng bận làm việc.. Đi họp, cũng bởi vì có mấy lần lúc nghỉ trưa đi lên đưa bữa ăn, không thể tránh khỏi bị thư ký, trợ lý của anh nhìn thấy, Lăng Tư Miểu thay đổi phương thức, không ở nhà làm xong cơm rồi mang cho anh nữa, chuyển thành mỗi ngày đều đến nhà Thẩm Thác Vũ làm xong đưa cho anh, nhân tiện thay anh sửa sang lại việc nhà.

Bởi vì mỗi ngày Thẩm Thác Vũ đều về nhà rất khuya, cũng vì muốn anh có thể được ăn đồ ăn mới mẽ, Lăng Tư Miểu đều là sáu giờ sáng rời giường, đến nhà Thẩm Thác Vũ làm đồ ăn cho anh, sau đó sẽ đi làm.

"Buổi trưa anh tùy tiện ăn một chút là được rồi, em không phải phải chạy đi chạy lại vất vả như vậy, buổi sáng ngủ nhiều chút." Vì thế Thẩm Thác Vũ rất mất hứng, buổi sáng mở cửa cho cô thì luôn đứng thẳng mất mặt.

Lăng Tư Miểu nhìn anh đau lòng vì mình, trong lòng rất ngọt, "Không có á..., ngủ sớm dậy sớm cũng tốt đối với thân thể, hơn nữa thời gian này cũng không kẹt xe, gần mười phút đã đến." Nhà cô cách nhà anh đi xe buýt có năm trạm, sớm như vậy đi rất nhanh đã tới nơi.

Cô sẽ không thừa nhận trước kia mình có thói quen ngủ nướng dậy trễ, vì Thẩm Thác Vũ, mới sửa lại.

Về việc cô chăm chỉ quét dọn nhà cửa, anh càng bất đắc đĩ hơn, "Anhcó gọi nữ giúp việc theo giờ, em cũng không cần mỗi ngày đều tới dọn dẹp thay anh."

"Em rất cao hứng nha!" Đối với lần này, cô chỉ tiến lên trước cho anh một cái hôn, sau đó lại ngâm nga bài hát mà đi giặt quần áo, làm bữa sáng.

Dĩ nhiên cũng không phải là lần nào đến đều phải cùng nấu cơm quét dọn, bởi vì thời gian hai người nghỉ ngơi ít đi, có lúc vừa vào cửa nhà anh, cũng sẽ bị anh kéo qua áp đảo, cùng nhau làm vận động một giờ trên giường, tần số còn khá cao, đến nỗi nhiều lần cô đều đi làm trễ.

Thẩm Thác Vũ đi làm không phải bấm thẻ, buổi sáng không cần đến công ty đúng giờ, nhưng mà cô thì không, cuối tháng nhìn tiền lương bị trừ cô đau lòng đến không chịu được, lúc bị anh lôi kéo áp đảo đã từng cố gắng giãy giụa, chống cự, nhắc nhở chú ý thời gian của anh. Vì thế anh nói qua có thể giao phó Trịnh Linh làm, không để cho coi bị trừ tiền, nhưng mà lại để cho anh nhanh một chút. . . . . . Không có cửa đâu!

Chuyện liên quan đến năng lực của đàn ông, gương mặt anh nghiêm túc, ngược lại càng cường ngạnh giày vò cô thêm, nhiều lần chân của cô cả ngày vẫn mềm nhũn đi đường cũng có chút run run.

Khi lần đầu tiên cô ôm cổ Thẩm Thác Vũ, vừa tỉ mỉ hôn, vừa ngọt mềm ghé vào lỗ tai anh tỏ tình "Em yêu anh, rất thích rất thích anh." Khi đó, Thẩm Thác Vũ nửa ngày không thể nói chuyện, sau khi im lặng một lúc lâu, hung hăng hôn cô, càng mạnh mẽ chiếm đoạt khiến cô cầu xin tha thứ.

Nhưng mà rõ rằng cô nhìn thấy anh đỏ mặt, cảm giác rất ngọt ngào, người đàn ông này, thế nhưng lại xấu hổ.

Khó có khi lúc nghỉ trưa anh không có làm thêm giờ, cô bắt đầu ở trong lòng anh đếm ngón tay nói cho anh biết, nhà cô có bao nhiêu người, năm nay bao nhiêu tuổi, còn có chuyện từ nhỏ đến lớn, cuộc sống muôn hình muôn vẻ nhiều chuyện lý thú.

Ba là người hiền lành thế nào, người chung quanh thích ông cỡ nào, từ nhỏ cô xem ông như tấm gương thế nào, từng cái từng cái chuyện tốt ông đã làm, mẹ và em gái khôn khéo như thế nào, dáng vẻ cô lúc nhỏ và ba ẩn núp như đánh du kích như thế nào để thoát khỏi giám sát của mẹ và em gái. . . . .


Trên mặt Thẩm Thác Vũ khẽ nở nụ cười lặng lẽ nghe, thỉnh thoản gật gật đầu đáp lại.

Lăng Tư Miểu nói nửa ngày, nghiêng đầu hỏi ngược lại: "Còn anh, người trong nhà của anh như thế nào?"

"Không có gì, gia đình bình thường, ai bận việc nấy." Thẩm Thác Vũ nhàn nhạt nói.

"Bọn họ cũng ở trong thành phố này sao?"

"Ừ, nhà ở chỗ này, xung quanh có rất nhiều người.Gật đầu một cái, Thẩm Thác Vũ giống như rất có hứng thú đối với người nhà của cô, "Em rất kính trọng ba em?"

"Ừ, em gái nhỏ, ông ấy nên thương yêu em ấy hơn, nhưng thế nhưng ông ấy lại rất thương em. . . . . ." Thanh âm từ từ thấp xuống, "Thật ra thì em là theo mẹ em gả đi ."

"Em đáng giá được ông ấy yêu thương." Anh dịu dàng trấn an, câu nói đầu tiên làm Lăng Tư Miểu đang suy sụp cảm thấy ấm lại.

"Anh thật tốt!" Ôm anh thật chặt, vùi mặt trước ngực anh, mắt cay cay không muốn anh nhìn thấy.

Lăng Tư Miểu cảm giác mình rất hạnh phúc, ở chung với Thẩm Thác Vũ, thật sự thấy ngọt ngào như mật ong..

Mãi cho đến một chủ nhật kia, cô xách theo một đống thức ăn, còn có một chút nước rửa tay mua ở siêu thị, rửa sạch thuốc, giấy vệ sinh và đủ loại đồ dùng trong nhà, nhấn chuông cửa nhà Thẩm Thác Vũ  .

Hai người quan hệ thân mật như thế rồi, cô vẫn có chút khó hiểu tại sao Thẩm Thác Vũ không cho cô chìa khóa dự phòng, nhưng mỗi lần đến đều sẽ điện thoại trước xác nhận anh đang ở nhà, cũng không còn sự khác biệt quá lớn rồi.

Cửa mở ra, Thẩm Thác Vũ mặt không chút thay đổi, ánh mắt phức tạp mở nửa cửa, nhưng không có tránh ra thân thể cho cô vào.

"Thế nào, cho em vào đi chứ." Lăng Tư Miểu cười khanh khách  nhấc vật phẩm trong tay lên, nửa là làm nũng nửa là khó hiểu nói: "Đồ rất nặng!"

"Tư Miểu." Giọng nói của anh rất thấp, hơi có chút thận trọng, có chút tĩnh lặng, "Có chút không dễ dàng, em. . . . . . Về nhà trước đi, đến lúc đó anh điện thoại cho em."

"Thế nào? Anh không phải thoải mái ư, sắc mặt hình như là không tốt lắm." Trước khi đến rõ ràng đã gọi điện thoại cho anh rồi, mặc dù nói ở trên đường cùng siêu thị có mất thêm chút thời gian, nhưng mà cũng là hai giờ thôi, anh lại bất tiện rồi sao?


Chẳng lẽ là ngã bệnh? Lăng Tư Miểu có chút nóng nảy, thả vật nặng trên tay xuống trên đất, nhón chân lên đưa tay kiểm tra trán anh.

"Không có." Thẩm Thác Vũ khẽ né tránh nhưng không thể né tránh, tay của Lăng Tư Miểu làm cho anh khó chịu nhíu mày, tay của cô lạnh giống như khối băng, sao ăn mặc ít như vậy.

Sáng sớm hôm nay vẫn còn rất ấm áp, hình như là mới vừa thay đổi. . . . . . Cô ra ngoài đã lâu rồi ư.

Lăng Tư Miểu cảm giác nhiệt độ của anh không tính là cao, lại hiểu lầm ý tứ anh cau mày, cho là anh thật sự không thoải mái nhưng sợ mình lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, lo lắng không yên, hận không được giở trò kiểm tra toàn thân anh một lần, rốt cuộc là nơi nào khó chịu rồi.

Lúc này lại nghe được một giọng nói trẻ tuổi, giọng nữ dịu dàng mềm ngọt từ trong phòng truyền đến, "Thác, là ai tới, thế nào không vào vậy?"

Bên trong có người? Lăng Tư Miểu cau mày dùng ánh mắt im lặng hỏi thăm, nhưng mà Thẩm Thác Vũ lại tránh né ánh mắt của cô, suy nghĩ một chút, trên mặt anh mang vẻ quyết tâm quyết đánh đến cùng, nhường đường, "Nếu như vậy, em vào đi."

Lăng Tư Miểu cầm lên đồ trên mặt đất, cùng anh cùng nhau đi qua cửa, khi vào nhà nhìn mặt anh chằm chằm.

Mới vừa rồi Thẩm Thác Vũ rất xa lạ, từ trước đến giờ không kể đến anh gặp chuyện gì, hầu hết đều một dáng vẻnúi thái sơn sụp đổ trước mắt thì sắc mặt vẫn không đổi, nhưng mới vừa rồi có vẻ có chút ủ dột, khi xoay người đi vào trong, lại khôi phục như trước mang theo nụ cười nhàn nhạt, tao nhã tuấn tú như thường ngày.

Trong phòng khách có một mỹ nhân đang ngồi cũng tầm tuổi cô, mặc thời trang mùa xuân, tóc dài mềm mại rũ xuống đầu vai, trên khay trà để một quyển tranh mở ra, trên tay mỹ nhân bê một chén sứ, giống như vừa mới thưởng thức trà ướp hương hoa.

Người này Lăng Tư Miểu nhận ra, giống như một vị đại cổ đông của công ty, bởi vì một buổi dạ tiệc từ thiện được công ty tuyên truyền.

Thẩm Thác Vũ vừa vào phòng khách cũng chưa có đi đến bên trong, không chút để ý nghiêng dựa vào bên tủ rượu trên tường, không nói một lời.

Có khách ở đây, Lăng Tư Miểu cũng ngại ngùng đi thẳng vào phòng bếp bỏ vài thứ kia, theo lễ phép, nhưng mà lúc đi vào cô nhìn qua mỹ nhân kia vài lần, sau đó mỉm cười có chút xấu hổ, hơi có mong đợi nhìn Thẩm Thác Vũ, chờ anh thay họ giới thiệu.

Trước mặt khách, ngượng ngùng ném mấy thứ trên đất, tay rất đau, rất nặng a. . . . . . Cô cố gắng lấy ánh mắt thúc giục anh.


"Thác, vị tiểu thư này là?" Nhưng mỹ nhân này không có cái gì băn khoăn, thoải mái, từ trên xuống dưới quan sát cô, sau đó mỉm cười mở miệng, "Là khách sao? Thế nào làm cho người ta đứng ở đàng kia, cũng không thấy anh giới thiệu." Giọng điệu mang chút làm nũng và trách mắng, giống chủ nhân thân thiện và lễ phép.

Lăng Tư Miểu cảm giác có chút không đúng, mới vừa rồi mỹ nhân nũng nịu giận hờn  liếc nhìn Thẩm Thác Vũ kia, ngửa mặt lên có chút quen mắt, cô trừ xem tấm ảnh chụp ở công ty hàng năm, giống như đã từng thấy ở nơi nào. . . . . .

Thẩm Thác Vũ nhìn mỹ nhân kia, gọn gàng không mang theo bất kỳ tâm tình gì  giới thiệu, "Lăng Tư Miểu, vị này là Trần Phỉ." Giọng nói nhẹ nhàng, nhìn Trần Phỉ: "Phỉ Phỉ, cô ấy là Lăng Tư Miểu, là . . . . ."

"Là nhân viên công ty Tổng giám đốc Thẩm." Lăng Tư Miểu thốt lên, cướp lời nói chuyện trước Thẩm Thác Vũ: "Có vài văn kiện khẩn cấp cần Thẩm Tổng ký tên, cho nên mới quấy rầy." Cô nghĩ tới, hình như ở nửa năm trước kia, Thẩm Thác Vũ tận lực đuổi theo một cô gái nổi tiếng, cô từng ở dưới lầu công ty xa xa nhìn anh và cô gái đó sóng vai đi về phía trước.

Ngay lúc đó hoảng sợ thoáng nhìn, còn từng than thở qua họ thật xứng đôi, một người đàn ông chu đáo, cô gái đó thật có phúc.

Sau lại. . . . . . Sau lại như thế nào? Chỉ nghe nói Thẩm Thác Vũ theo đuổi dường như có chút không thuận, đối phương đối với anh như gần như xa, nhưng dường như chưa từng nghe nói hai người tách ra.

Mấy tháng này. . . . . . Trong mấy tháng này, cô cùng anh thân mật. . . . . .

Lăng Tư Miểu mặt trắng bệt, cắn chặt răng, đôi tay nắm chặt, móng tay thật sâu đâm vào trong lòng bàn tay, túi đựng vật dụng bởi vì cô dùng sức nắm chặt tạo ra tiếng sào sạt, lúc này cô mới phát hiện ra hai cánh tay đã có một chút run rẩy.

"A, là đồng nghiệp công ty sao?" Ánh mắt Trần Phỉ khẽ chuyển nhìn mấy bao lớn nhỏ trên tay Lăng Tư Miểu, cười gật đầu, lễ phép che dấu đi vẻ nghi vấn và kinh ngạc..

"Ừ, là đồng nghiệp." cô nặng nhọc trả lời, đôi tay Thẩm Thác Vũ dứt khoát ôm ngực, nụ cười anh lúc này nhiều hơn mấy phần đùa cợt, anh cũng không có nhìn Lăng Tư Miểu, giống như cô là một người xa lạ, nhưng theo lời nói của Lăng Tư Miểu giải thích với Trần Phỉ, "Có thể công ty thật có văn kiện cần ký gấp, nhìn cô ấy giống như vừa đi mua đồ ăn đến nhà cũng không kịp trở về."

"Công ty của các anh cũng thiệt là, chủ nhật còn làm cho người ta mệt như vậy, ông chủ quả thật rất không đúng." Mặc dù Trần Phỉ lời nói là chỉ trích, nhưng nghe lại giống như đang mắng yêu.

"Em cảm thấy không tốt, vậy anh lập tức đổi." Anh cười mang theo chút vui vẻ, còn có cưng chiều, dịu dàng nhìn Trần Phỉ.

Một chút hi vọng cuối cùng trong lòng Lăng Tư Miểu cũng bị dập tắt, còn muốn gì nữa chứ, mới vừa rồi anh mở cửa là không tình nguyện, còn có lúc đi vào chậm chạp không muốn giới thiệu, không phải đã nói rõ anh không muốn Trần Phỉ biết thân phận của mình rồi sao? Cũng chính là bởi vì nghĩ đến điểm này, nhớ lại chuyện nửa năm trước, cô mới có thể thốt ra câu giải vây thay anh.

Chẳng qua là lúc đó trong lòng vẫn đang mong đợi, hi vọng anh phản bác, hi vọng anh nói không với đồng nghiệp, hi vọng anh trách cứ mình cầm công việc tới nói lung tung. . . . . . Trong khoảng thời gian này, thì ra mình vẫn làm người thứ ba.

Nhưng rõ ràng là anh nói qua, anh hi vọng quan hệ hai người tiến thêm một bước, còn có tình cảm nồng đậm, chẳng lẽ tất cả đều là đang gạt mình? Còn là nói, đã từng nói anh và Trần Phỉ đã cắt đứt cho nên anh chuyển hướng mình tìm kiếm an ủi, mà bây giờ Trần Phỉ lại quay đầu lại, cho nên anh mới do dự giấu giếm?

Ở đáy lòng, Lăng Tư Miểu hi vọng là người sau, cô không cách nào tiếp nhận, cũng không cách nào tha thứ mình đã từng làm kẻ phá hoại hai người này, có thể coi là người sau thì thế nào, dáng vẻ không thể chống đỡ hiện tại trong lòng nổi điên một loại đau đớn.

Đáng buồn nhất, hàm răng cô cũng nhanh cắn ra máu, còn chưa nguyện ý nhìn anh làm khó, toàn thân đều lạnh, trong phút chốc đầu óc trống không, vẫn nhanh chóng nghĩ xong cớ, đi che giấu thay anh.


Bên kia Thẩm Thác Vũ đã đi về phía Trần Phỉ, hai người nhỏ giọng nói chuyện nhỏ giọng cười, Lăng Tư Miểu cảm giác tất cả đều chẳng phải chân thật, giống như là đang nhìn một cuốn phim điện ảnh, ảnh vẽ mơ hồ, thu âm không rõ, nhìn nghe lại hoàn toàn không có cách nào biết rõ là chuyện gì xảy ra.

"Lăng tiểu thư, không phải cô nói là có văn kiện cho Thác ký sao?" Hai người ngọt ngào giống như một bức họa, Trần Phỉ đầu tiên nhớ tới còn có người ở đây, thoát ra khỏi hình ảnh trở lại thực tế, ý tốt kêu Lăng Tư Miểu, "Đồ rất nặng, để xuống trước đi."

Lăng Tư Miểu máy móc buông tay, bởi vì nắm chặt, cũng bởi vì móng tay cắm sâu, ngón tay của cô hoàn toàn cứng ngắc không cảm giác, mấy bọc đồ lớn sau khi cô buông ngón tay rốt cuộc "Thùng thùng" mấy tiếng rơi trên mặt đất, có hai túi đựng dụng phẩm miệng túi nghiêng một cái, thật may là đồ vật bên trong cũng được bọc gói tốt , không có tán lạc chung quanh, mà lúc này cô đã không chú ý tới những thứ này.

Trong đầu trống rỗng, thế nhưng một vài thanh âm cách cách, dáng vẻ như rơi vào trong sương mù, nghe không rõ, giống như hiện tại cho cô cảm giác rất không chân thật, có lẽ, là mộng du, cô sao có thể lấy ra cái văn kiện gì khẩn cấp đây, đây là cái cớ vừa nghĩ ra mà thôi, không có chuẩn bị trước.

Nói thật, Trần Phỉ không có nghi ngờ đối với bao lớn bao nhỏ trên đất có lúc cô vào cửa kia đã là chuyện rất may mắn rồi. Lăng Tư Miểu tứ chi như nặng ngàn cân, tiếng cũng nghẹn ở cổ họng, không nhúc nhích được, cũng lại nói không ra lời giải thích rồi.

"Anh nghĩ là bộ phận nhân sự nghĩ sai rồi, ký xong thông báo, thứ sáu đã bảo người đưa đến bộ phận nhân sự, cuối tháng Lăng Tư Miểu cũng sẽ chính thức được phái đến chi nhánh công ty ở Nhật Bản, học tập nửa năm,không phải là hôm nay nhận được điện thoại của phòng nhân sự, cao hứng liền hồ đồ chứ?"

Giọng nói Thẩm Thác Vũ đúng lúc vang lên, coi như là trung hòa Lăng Tư Miểu cứng ngắc ở tại chỗ mang tới cảm giác quỷ dị.

Đi chi nhánh công ty ở Nhật Bản để học tập? Chi nhánh công ty ở Nhật Bản bộ phận PR rất mạnh, hoạt động rất tốt, rất nhiều đồng nghiệp cũng mong muốn có thể đi sang bên đó học hỏi, đây là thưởng cô hôm nay thức thời, hay là áy náy đối với cô trong mấy tháng này? Chi phí cho ra nước ngoài, anh bởi vì cô sẽ thật cao hứng sao.

Trước mắt Lăng Tư Miểu đã mơ hồ, liều chết mím môi nuốt xuống, chặn nước mắt đã muốn chảy ra khóe mắt trở về, cô nghẹ lời vài phút, mới miễn cưỡng từ trong cổ họng phát ra tiếng rất nhỏ, loạn xạ gật đầu, tuồng vui này nhất định sẽ không hoàn mỹ, nhưng cô đã không để ý tới.

Mới vừa rồi đã xem qua, thì ra là gối dựa hình hoạt họa đặt ở trên ghế sa lon trong phòng khách đã không thấy, nói vậy cả gian phòng trong, dấu vết thuộc về cô cũng đã bị thu dọn rồi. . . . . . Tay chân Lăng Tư Miểu luống cuống khom lưng dọn dẹp đồ đạc tán loạn, đầu óc giống như là không ngừng có xe lửa lái qua, để lại tiếng vang ù tai.

Trong phút chốc cong người xuống kia, nước mắt trên gương mặt chảy xuống, trước đó cố nén, cũng đã sớm ở chóp mũi rỉ ra, chảy vào trong miệng, vừa đắng vừa mặn, trái tim từng trận buồn bực nhéo đau đớn, giống như quá gánh nặng, nặng trĩu rủ xuống tràn ra, thần kinh chết lặng lại không giảm được cảm giác đau.

Chưa từng vụng về như thế, nhặt lên túi này lại đi kéo một các túi khác thì bên kia một túi không nắm chắc quai rồi lại rơi xuống, đồ lúc ẩn lúc hiện, rốt cuộc có một túi nhựa không chịu nổi sức nặng, "Rẹt rẹt" một cái xé rách, bộ sữa tắm gia đình nặng nề rơi xuống, đập xuống chân của cô tiếp tục bắn ra xung quanh rơi trên mặt đất.

"Thật là đau!" Rốt cuộc có một lý do, có thể tha hồ rơi lệ,không cần phải cắn môi cố đề nén tiếng nghẹn ngào nữa.

"Làm sao em đần như vậy!" Rốt cuộc anh cũng  tức giận rồi, giọng nói cũng gấp gấp hơn, giống như từ trên ghế salon nhảy một cái chạy đi, đến bên cạnh cô."Biết rõ nặng như vậy, không biết nắm chắc một chút hay sao? Như thế nào, bị đập rất đau sao?"

Là rất đau, nhưng không phải đau mu bàn chân. . . . . .

Anh cúi đầu nhặt đồ thay cô, lại thấy mặt cô đầy nước mắt, không khỏi ngẩn ra.

Thừa dịp ngay lúc này, Lăng tư Miểu hít sâu một hơi, ngồi chồm hổm trên mặt đất thu nốt số đồ còn lại, toàn bộ ném vào túi bên trong không rách nát, còn đồ dư lại không chứa nổi , mở ra ba lô sau lưng, thu đồ bỏ vào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui