Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Edit: V.O

Xin lỗi?

Vì sao phải xin lỗi?

Mặt Thịnh Thiên Kim mê mang nhìn đối phương.

Bạch Thận Ngôn xoa đầu cô, nói: "Tối nay anh không tìm được cơ hội giới thiệu thân phận của em với người nhà anh."

Tuy mẹ y - Dương Hoài Thiến đã gặp Thịnh Thiên Kim, nhưng, vẫn chưa biết chuyện y và Thịnh Thiên Kim đã kết hôn.

"Anh sẽ tìm thời gian." Bạch Thận Ngôn nói.

"Em cũng không nôn nóng." Thịnh Thiên Kim nói.

Không nôn nóng?

Bạch Thận Ngôn hơi để ý cách nói của cô.

Chỉ là đến cuối cùng, y chỉ ôm Thịnh Thiên Kim vào lòng, cũng không nói gì khác.


...

Bên này, tiệc sinh nhật nhà họ Lục kết thúc, Thịnh Cát An dẫn mẹ con Hồ Điệp Nhi cáo từ đi về.

Trên đường, bọn họ không nói một lời.

Chờ trở về nơi ở, Thịnh Mỹ Ngọc không nhịn được, bùng nổ: "Ba, mẹ, chị thật không lễ phép! Ba không biết đâu, lúc ba chưa tới, chị ta còn tranh luận với mẹ! Trước mặt nhiều người như vậy, hoàn toàn không đặt mẹ vào mắt. Còn có đứa con riêng của nhà họ Lục kia, càng quá đáng..."

"Được rồi, đừng nói nữa." Thịnh Cát An ấn ấn đầu, đau đầu nói.

Thịnh Mỹ Ngọc còn muốn nói tiếp, Hồ Điệp Nhi thấy thế, liếc mắt ra hiệu cho cô ta.

Vẻ mặt Thịnh Mỹ Ngọc không vừa ý.

Chỉ là cuối cùng, vẫn miễn cưỡng nói một tiếng "chúc ngủ ngon" với Thịnh Cát An và Hồ Điệp Nhi, trở lại phòng cô ta.

Thịnh Mỹ Ngọc đi rồi, Thịnh Cát An và Hồ Điệp Nhi cũng về phòng ngủ trang trí xa hoa.

Hồ Điệp Nhi rót ly nước ấm cho Thịnh Cát An, Thịnh Cát An uống một ngụm, vỗ tay bà ta nói: "Cũng chỉ có em tri tâm. Chỉ là, con bé đó thật sự mặt nặng mày nhẹ với em ở trước mặt người khác à?"

Hồ Điệp Nhi tựa vào ông ta, dịu dàng nói: "Lời này nghiêm trọng quá rồi. Thiên Kim nó còn trẻ, có một số việc, có thể còn chưa biết nặng nhẹ. Nhưng em tin, bản tính của nó không xấu."


"Em đó, quá hiền lành! Nó còn trẻ? Mỹ Ngọc nhỏ hơn nó cũng hiểu chuyện hơn nó rất nhiều!" Thịnh Cát An nhíu mày nói. Sau câu nói đó, dieendaanleequuydoon – V.O, giọng ông ta thấp xuống: "Giống y như người mẹ kia của nó, tự cho là thanh cao, thật đáng ghét!"

Hồ Điệp Nhi nghe thấy lời ông ta nói, lại không nói một lời.

"Tối nay nhìn thấy nó, anh lại nhớ tới một việc." Đúng lúc này, Thịnh Cát An nói.

"Việc gì?" Hồ Điệp Nhi hỏi.

Thịnh Cát An nói: "Liên quan đến di sản của ông già, trong đó có hạng mục về sinh vật biển, cần con nhỏ đó ký tên mới được. Lúc trước, anh lại không để ý. Gần đây có người nhắc tới hạng mục đó, anh lật xem di chúc mới phát hiện."

"Hạng mục sinh vật biển?" Về chuyện công ty, Hồ Điệp Nhi rất ít hỏi.

Thịnh Cát An cũng không muốn giải thích kỹ càng với bà ta, chỉ nói: "Anh cũng không biết, sao ông già đầu tư tài chính lớn như vậy trong hạng mục đó! Bây giờ công ty xảy ra vấn đề, nếu có thể rút hạng mục đó về, vậy anh cũng có đủ tiền, khiến đám đổng sự không nghe lời kia ngậm miệng! Nhưng điều kiện tiên quyết là cần con nhỏ đó ký tên."

Hồ Điệp Nhi nge xong, ánh mắt xoay xoay, nói: "Chuyện này anh đừng lo, ngày khác em nói với Thiên Kim. Em nghĩ, nó là con gái nhà họ Thịnh, hẳn là sẽ không đến mức thấy chết không cứu."

"Vậy thì giao cho em." Thịnh Cát An gật đầu.

...

Nhà họ Bạch.

Thịnh Thiên Kim vẫn chưa biết, Thịnh Cát An đánh mục đích lên người cô.

Ngày hôm sau thức dậy, cô đã nhận được điện thoại của người đại diện mới – Dương Tỷ.

Dương Tỷ nói, đã giành giúp cô một cơ hội diễn xuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui