Edit: V.O
Thịnh Mỹ Ngọc nhịn cơn giận, cho đến khi về nơi ở ở thành phố M, mới phát tiết ra.
"Mẹ! Mẹ không biết, Thịnh Thiên Kim đó kiêu ngạo bao nhiêu!"
Thịnh Mỹ Ngọc thêm mắm thêm muối kể lại chuyện tối hôm đó, sau đó lại nói: "Có phải cô ta cảm thấy mình có chỗ dựa vững chắc, là có thể không để mẹ con mình vào mắt? Đúng là đáng giận. Còn người đàn ông kia nữa, đúng là..."
Hồ Điệp Nhi ngồi trước bàn trang điểm, vừa nghe, vừa chăm sóc da.
Lúc bà ta nghe đến đó, động tác thoa phấn tạm dừng một chút: "Con có biết người đàn ông con nói là ai không?"
"Không biết, anh ta không giới thiệu." Thịnh Mỹ Ngọc lắc đầu: "Chỉ là, hình như anh ta quen biết Lục đại ca."
Hồ Điệp Nhi nhíu mày, giọng nói hơi nghiêm khắc: "Trước khi đến thành phố M, không phải mẹ đã từng nói với con sao? Thành phố M không thể bằng Kính thành. Ở Kính thành, cho dù con mở đầu tai họa thế giới, chỉ cần có nhà họ Thịnh ở, đều có thể xử lý cho con. Nhưng thành phố M, tuy nói..."
"Mẹ, mẹ lo lắng như vậy làm gì?" Thịnh Mỹ Ngọc mất hứng chu miệng, nói: "Thành phố M thì thế nào? Mẹ luôn kêu con cẩn thận, đừng thể hiện quá. Trước kia, ông nội còn tại thế, mẹ kêu con cẩn thận, phải làm cho ba vui, con có thể hiểu được. Nhưng bây giờ, ông nội đã qua đời, Thịnh Thiên Kim cũng đã bị chúng ta đuổi ra khỏi nhà họ Thịnh. Bây giờ, Tập đoàn Thịnh Thế là của ba, ba lại nghe lời mẹ nói như vậy...con thật không biết, rốt cuộc mẹ còn lo lắng cái gì?"
"Con không hiểu." Hồ Điệp Nhi nói.
"Sao con không hiểu? Không phải mẹ muốn con học dáng vẻ của mẹ, hấp dẫn Lục Du Sinh sao? Con nói cho mẹ biết, bây giờ Lục đại ca đã bị con hấp dẫn rồi. Bây giờ anh ấy vô cùng có cảm tình với con." Thịnh Mỹ Ngọc nói: "Tối nay anh ấy còn mời con tháng sau đến tham gia tiệc sinh nhật của ba anh ấy."
"Cái gì? Thật sao?"
Hồ Điệp Nhi nghe xong, hai mắt tỏa sáng, kích động nhìn Thịnh Mỹ Ngọc.
Thịnh Mỹ Ngọc thấy, đắc ý ngẩng cằm, nói: "Sao không thật? Chẳng lẽ con còn lừa mẹ sao?"
"Mỹ Ngọc! Bảo bối, con đúng là quá tốt!" Hồ Điệp Nhi đi tới, ôm lấy cánh tay Thịnh Mỹ Ngọc, vẻ mặt vui vẻ: "Con đúng là kiêu ngạo của mẹ. Con không biết, gần đây ba con còn đang phiền lòng, làm sao tạo quan hệ tốt với nhà họ Lục. Nếu ông ấy biết, con được công tử nhà họ Lục mời đi tham gia tiệc sinh nhật của Lục tiên sinh, vậy chắc chắn ông ấy sẽ vô cùng vui vẻ..."
Hồ Điệp Nhi khen Thịnh Mỹ Ngọc.
Thịnh Mỹ Ngọc đắc ý, đuôi sắp vểnh lên trời.
...
Sáng ngày hôm sau, lúc ăn sáng, dieendaanleequuydoon – V.O, vừa lúc Bạch Thận Ngôn muốn nói đến chuyện này với Thịnh Thiên Kim.
"Ơ? Tiệc sinh nhật cha dượng anh? Anh muốn em cùng tham gia?"
Tay cầm muỗng của Thịnh Thiên Kim hơi hừng lại.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô: "Em không muốn đi?"
"Không, không phải."
Thịnh Thiên Kim lắc đầu. Rất nhanh, cô lại nói: "Anh thật sự muốn em đi? Vậy, em lấy thân phận gì đây?"
"Em muốn dùng thân phận gì?" Bạch Thận Ngôn ném vấn đề lại.
"Ơ?"
Mắt Thịnh Thiên Kim dạo quanh một vòng trong hốc mắt, mặt lộ vẻ buồn rầu.
Cô thật không biết nên lấy thân phận gì?
"Thân phận của em là gì thì cứ dùng thân phận đó." Bạch Thận Ngôn nói.
Là thân phận gì?
"Vợ anh?" Cô thử hỏi.
"Chẳng lẽ không phải?"
"Ha ha. Nhưng, anh muốn công khai quan hệ của chúng ta?" Thịnh Thiên Kim không chắc chắn.
Bạch Thận Ngôn bỏ cái ly xuống, nhìn cô: "Quan hệ của chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...