Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng ở trong phòng đọc sách thảo luận việc của công ty, Kỳ Dạ lén lấy ra từ tủ lạnh một miếng bánh ngọt đi lên lầu, vừa đúng lúc Đậu Đậu ngủ trưa dậy. Ba giờ chiều, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa thủy tinh. Rèm cửa sổ bị gió thổi lên tung bay nhẹ nhàng.

Loan Đậu Đậu thấy bánh ngọt, ánh mắt cảm động nhìn Kỳ Dạ: “Cậu quả thật là chăm sóc dịu dáng! Cappuccino!”

Đang muốn bắt lấy bánh ngọt thì Kỳ Dạ lùi về sau một bước, khẽ cười: “Bánh ngọt không thể ăn không!”

Loan Đậu Đậu lẩm bẩm: “Cũng biết cậu không phải là thật lòng quan tâm tôi!Hừ!”

Kỳ Dạ căn bản không quan tâm sự uất ức của cô, chỉ có Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng hai người khẩn trương sủng ái cô còn muốn gì! Bớt đi cậu cũng sẽ không chết! Ngồi bên giường, nghiêm túc hỏi: “Cô hiểu Thẩm Nghịch được bao nhiêu?”

Loan Đậu Đậu trợn mắt cũng biết là cậu tới dò tin tức. “Cái gì nên biết thì biết, cái gì không nên biết thì không biết.”

Quả nhiên, cô rất thân với Thẩm Nghịch! Nhưng sao anh trai lại yên tâm để họ ở chung một chỗ? Thật sự rất kỳ quái!

Loan Đậu Đậu thừa lúc cậu mất hồn lấy bánh ngọt hung hăng cắn một miếng, mùi bơ tràn ngập trong cổ họng, gương mặt hạnh phúc.

“Này! Cô còn chưa nói cho tôi biết về chuyện Thẩm Nghịch!” Kỳ Dạ lấy lại tinh thần cực kỳ tức giận quát!

“Cậu muốn biết gì về Thẩm Nghịch? Nói đi!” Lẩm bẩm nghe không rõ.

Kỳ Dạ nắm tóc, nghi vấn chất đầy trong bụng không cách nào nói ra. Suy nghĩ một chút mở miệng: “Cô biết quan hệ giữa anh trai và Thẩm Nghịch sao?”

Loan Đậu Đậu vừa ăn vừa gật đầu: “Biết! Không phải người Thẩm Nghịch thích là Thạch Thương Ly sao!”

“Cô biết?” Kỳ Dạ kinh ngạc “Cô không lo lắng sao?”

“Cần phải lo lắng sao?” Loan Đậu Đậu hỏi ngược lại: “Thạch Thương Ly thích đàn ông sao?”

Kỳ Dạ lắc đầu, do dự: “Nhưng cô không cảm thấy như vậy quá kỳ quái sao? Hơn nữa cô không cảm thấy Thẩm Nghịch đối với cô.......” Thôi, lời này vẫn không nên nói! Nói có thể sẽ phá hư tình cảm của bọn họ, có thể tách bọn họ ra nhưng đứa bé trong bụng Bánh bao đậu phải làm sao? Đứa bé vô tội, còn nhỏ như vậy còn chưa ra đời đã không có ba, thật đáng thương! Đáng thương giống cậu, từ nhỏ cậu có anh trai, có ông nội.......nhưng đứa bé này cái gì cũng không có.

Cậu có thể chăm sóc Bánh bao đậu nhưng có thể chăm sóc đứa bé sao?

“Cậu thấy Thẩm Nghịch đối với tôi rất tốt, tôi đối với Thẩm Nghịch là quan hệ bạn bè đứng đắn!” Loan Đậu Đậu nuốt bánh ngọt, xem thường mở miệng.

“Hả.......Đây chính là cô nói tôi chưa nói.” Kỳ Dạ cảm thấy Bánh bao đậu có phải là người thần kinh phân liệt không, tại sao trước mặt Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng cô đều đần đần, ngây ngốc, ở trước mặt cậu liền thông minh như vậy? Thật là kỳ quái!

Loan Đậu Đậu khinh thường lườm cậu “Làm ơn, tôi là loại phụ nữ như bông hoa đẹp thay đổi thất thường sao?”

Kỳ Dạ nhìn cô một lúc lâu lắc đầu: “Không giống.” Loan Đậu Đậu còn chưa kịp vui vẻ thì cậu bổ sung một câu: “Cô không có tư chất của một bông hoa đẹp.”

“Kỳ Dạ, cậu chết đi!” Đáng ghét, dám nói cô không đẹp! Ghét!


Kỳ Dạ cười hì hì đến gần lấy lòng hỏi: “Cô nói cho tôi biết chuyện lúc trước của Thẩm Nghịch! Anh ta yêu anh trai tôi sao?”

Loan Đậu Đậu im lặng trợn mắt: “Làm sao tôi biết, tôi biết anh ấy chưa đến hai tháng, số lần gặp mặt cũng đếm trên đầu ngón tay.”

“Vậy cô còn dám nói cái gì biết đã biết cái gì không nên biết không biết! Đáng ghét, trả bánh ngọt cho tôi!” Kỳ Dạ cắn răng nghiến lợi.

Loan Đậu Đậu còn chưa ăn xong, dấu ở phía sau, da mặt dày nói: “Có cần ói những cái vừa ăn vào bụng cho cậu không?”

Kỳ Dạ khinh bỉ: “Biến, đừng làm người ta buồn nôn!”

“Ha ha.......” Loan Đậu Đậu nở nụ cười chiến thắng, tiếp tục ăn bánh ngọt, nói lẩm bẩm: “Mặc dù tôi với anh ấy không thân lắm, càng không biết lúc trước xảy ra chuyện gì nhưng tôi biết rõ anh ấy thích cậu, phải nói là rất thích cậu.”

Kỳ Dạ nghi ngờ: “Cô đang lừa trẻ con sao!” Lần đầu tiên cậu gặp Thẩm Nghịch chưa đến mười phút đã xảy ra quan hệ. Vẫn là anh ta ép buộc, lần thứ hai gặp mặt.......Thôi, một cuộc gặp mặt không vui. Cậu lại đánh anh ta.

Chính miệng Thẩm Nghịch thừa nhận thích Bánh bao đậu lại yêu Thạch Thương Ly, làm sao có thể thích cậu được?

“Ngu ngốc!” Loan Đậu Đậu không nhịn được lắc đầu, không nghĩ tới Kỳ Dạ còn đần hơn cô. Giống như Thẩm Nghịch, nếu như không có cảm giác, không phải thích, khi bọn họ ngã lại khẩn trương cùng với quên cầu cứu sao, rõ ràng không nhìn thấy còn tự mình đưa Kỳ Dạ từ phòng tắm ra ngoài.

Khi cô đi vào phòng nhìn thấy bọn họ thì sợ hết hồn, vừa mới chuẩn bị hỏi xảy ra chuyện gì Thẩm Nghịch đã khẩn trương nắm tay cô hỏi: “Kỳ Dạ sao rồi? Cậu ấy chảy máu có phải vết thương rất nghiêm trọng không? Mau nói cho tôi biết.......”

Giọng nói run rẩy, thậm chí bàn tay nắm tay cô cũng run rẩy.......

Nếu như không phải là thích sao Thẩm Nghịch lại khẩn trương như vậy? Nhắc tới cũng kỳ lạ bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần! Thẩm Nghịch liền thích Kỳ Dạ, nghĩ đến nát óc cũng không biết là có chuyện gì.

Kỳ Dạ gõ đầu cô một cái: “Là cô tương đối đần!”

Loan Đậu Đậu le lưỡi một cáu, lười phải tranh cãi với cậu. Có mấy lời không có cách nào nói, nói ra Thẩm Nghịch sẽ ghét, đối với hai người bọn họ không có cách nào giúp đỡ. Bánh ngọt này cũng không tệ nên nói Thạch Thương Ly mau nhiều một chút.

“Ai.......” Kỳ Dạ trầm mặc một hồi lại hỏi cô: “Tôi nói tôi đồng cảm với anh ta chắc anh ta sẽ không né tránh tôi nữa.”

Chiếc thì trong tay Loan Đậu Đậu rớt trên giường, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm cậu: “Cậu vừa nói gì?”

“Tôi nói tôi đồng cảm với Thẩm Nghịch.......”

“Ngu ngốc!” Loan Đậu Đậu nổi trận lôi đình, trực tiếp cầm bánh ngọt ăn chưa hết ném vào mặt cậu, tức giận mắng: “Cái người ngu ngốc này, ngu ngốc, ngu như heo, cậu quả thật......đần hết thuốc chữa.”

“Bánh bao đậu cô muốn chết hả?” Kỳ Dạ lau bơ trên mặt cực kỳ tức giận nhưng không thể đánh cô.

Loan Đậu Đậu giơ cao bụng đến trước mặt cậu: “Cậu dám đánh tôi? Cậu dám?”

“Chết tiệt!” Kỳ Dạ bất đắc dĩ buông quả đấm xuống, khẽ nguyền rủa.


Loan Đậu Đậu tức giận nhìn chằm chằm cậu: “Không được nói tục trước mặt bảo bối của tôi, dưỡng thai rất quan trọng có biết hay không?”

Kỳ Dạ né ánh mắt cô: “Tôi biết rồi.”

Loan Đậu Đậu sờ bụng, cong môi: “Dĩ nhiên có thể! Chớ khinh thường bây giờ chỉ là một nòng nọc nhỏ, chờ khi lớn lên sẽ đánh cậu.”

“Stop!” Kỳ Dạ rầm rì.

Loan Đậu Đậu thu lại sắc mặt, giọng nói trầm thấp: “Về sau không cần nói như vậy trước mặt Thẩm Nghịch.”

“Nói cái gì?.......A, đau!”

Kỳ Dạ bọ cốc đầu, cau mày nhìn người phụ nữ ương ngạnh trước mặt, đây gọi là phụ nữ sao, quả thật chính là cọp cái.

Loan Đậu Đậu hít một hơi thật sâu giọng nghiêm túc nói: “Không cần phải nói đồng cảm với Thẩm Nghịch......Anh ấy kiêu ngạo như vậy, tự ái của người đàn ông lớn như vậy, nghe những lời như vậy sẽ rất đau đớn, tự ái cũng rất khó chịu.”

“Có sao?” Kỳ Dạ không tin lắc đầu, khinh thường nói: “Anh ta không tức giận.”

“Ngu ngốc!” Loan Đậu Đậu lại gõ đầu cậu: “Đó là bởi vì cái gì anh ấy cũng giấu trong lòng, căn bản cậu không hiểu rõ anh ấy!” Khó trách Phân Ruồi thích gõ đầu cô, thì ra gõ đầu người khác thật thoải mái.

“Chết tiệt! Tôi mới gặp anh ta hai lần, làm sao có thể hiểu rõ anh ta? Tôi cũng không phải thần!” Kỳ Dạ không phục quát!

Hả........Được rồi, mơ hồ, đại khái, có thể, có lẽ hoặc là không biết!

“Vậy cậu cũng không thể nói những lời đó làm anh ấy giận! Tôi cho cậu biết, Thẩm Nghịch vui giận đều không lộ ra ngoài nhưng không có nghĩa là anh ấy không có cảm giác. Hơn nữa người không thấy bao giờ cũng nhạy cảm hơn người bình thường, Thẩm Nghịch so với cậu nghĩ yếu ớt hơn nhiều. Nếu như cậu không thật lòng thích anh ấy cũng không cần đến gần anh ấy. Tôi không muốn sau này phải hối hận.......” Loan Đậu Đậu ủ rủ cuối đầu, nếu như biết Kỳ Dạ sẽ làm tróc võng mạc của Thẩm Nghịch có chết cô cũng không để bọn họ quen nhau.

Kỳ Dạ nhìn chằm chằm cô một lúc, đôi tay nắm má cô kêu lên: “Nói mau, cô là ai? Tại sao lại mượn bộ dáng của Bánh bao đậu? Bánh bao đậ làm sao sẽ triết học như vậy? Cảm tình như vậy?”

“Khốn kiếp, buông tôi ra nếu không tôi sẽ cắn cậu.......”

Kỳ Dạ cảm thấy véo mặt cô thật thoải mái, bóp càng sướng hơn. “Vậy mau biến trở lại thành Bánh bao đậu! Nhanh một chút......”

“Hai người đang làm gì?” Chợt có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào, Kỳ Dạ cảm giác lạnh sống lưng, đôi tay lập tức buông xuống, quay lại thấy Thạch Thương Ly tái xanh mặt đứng ở cửa, sợ đến phát run!

Loan Đậu Đậu hít mũi, dẫu môi làm bộ dáng đáng thương mở miệng: “Ô ô......khốn kiếp, cậu ấy bắt nạt em, bắt nạt bảo bối của em, mặt của em cũng bị cậu ấy bóp sưng lên.......Ô ô.......”

“Hả!” Kỳ Dạ trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt không sưng một chút nào của cô, im lặng, cậu cũng không dùng sức! Còn nữa, cậu bắt nạt bảo bối trong bụng cô lúc nào chứ? Quả thật là quá oan uổng!

Thạch Thương Ly nhíu chân mày, ánh mắt lạnh lùng như dao nhìn cậu, đi lên nhẹ nhàng ôm Loan Đậu Đậu dụ dỗ: “Wow! Đừng khóc. Phụ nữ có thai khóc đối với bảo bối không tốt!”


“Ô ô......Nhưng cậu ấy bắt nạt em, bắt nạt bảo bối của em.......Ô ô anh cũng khốn kiếp, anh chỉ quan tâm trong bụng em, có phải vì bảo bối mới kết hôn với em.......Khốn kiếp.......” Đậu Đậu được voi đòi tiên! Dù sao bảo bối trong bụng như kim bài, sao cô sợ chứ!

“Dĩ nhiên không phải. Anh quan tâm em, cũng quan tâm bảo bối trong bụng em. Cậu ra ngoài nấu cơm đi!” Thạch Thương Ly quay đầu nhìn Kỳ Dạ thì đổi giọng quát lớn.

“Em?” Kỳ Dạ chỉ chính mình, uất ức. Ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu: “Sao cô hãm hại tôi?”

Loan Đậu Đậu đắc chí: “Ai bảo anh bắt nạt Thẩm Nghịch, tôi hãm hại anh.”

Kỳ Dạ: “Hai người có gian tình.”

Đậu Đậu ra vẻ không sao: “Tùy cậu nói thế nào, cậu tố cáo đi!”

“Còn không đi? Kỳ Dạ!” Thạch Thương Ly nghiến răng. Đôi mắt nghiêm nghị làm cho người ta sợ hãi.

Kỳ Dạ ủ rũ cuối đầu, mệt mỏi vô hồn bước ra khỏi phòng, trong lòng thẩm nguyền rủa Thẩm Nghịch cùng Bánh bao đậu, quả là một lão hồ ly cùng một tiểu hồ ly, sao cậu lại bị kẹp ở giữa chứ. Ở chỗ Thẩm Nghịch bị khinh bỉ, ở chỗ Loan Đậu Đậu bị bắt nạt.......

Loan Đậu Đậu hít mũi, nước mắt lập tức ngừng chảy, đôi mắt mở to, đâm ngực hắn: “Anh thật sự không phải vì đứa bé trong bụng mới kết hôn với em?” Có quỷ mới tin!

Thạch Thương Ly cầm tay cô, bàn tay to bao quanh bàn tay nhỏ, nhìn đôi môi đỏ thẫm đáng yêu của cô, khóe môi còn dính bơ, không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi liếm hương vị ngọt ngào của bơ, vốn dĩ chỉ muốn lướt qua liền dừng lại nhưng vừa đụng đến cô lại muốn ngừng mà không được, triền miên không dứt khiến Loan Đậu Đậu thiếu chút nữa không hít thở được.......

Loan Đậu Đậu bị hôn đến hoa cả mắt, cơ thể không khỏi mềm nhũn. Nằm trong lồng ngực hắn hô hấp, mẹ kiếp nếu cô là người đầu tiên chết vì hôn không biết có bao nhiêu người bắt đầu buồn bã!

Đôi mắt nóng bỏng của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm đôi má của cô, giọng nói như mất tiếng: “Mùi vị thật thơm.”

Mùi vị? Loan Đậu Đậu ngây người......Rốt cuộc là mùi vị gì? Bơ? Tay nhỏ bé níu lấy áo hắn, mếu máo: “Chuyện của Trầm Vũ.......”

“Cô ấy bay về Mỹ rồi.” Thạch Thương Ly giống như biết cô sẽ lo lắng, đã sớm đuổi Trầm Vũ đi. Không chó phép cô ấy xuất hiện trước mặt Đậu Đậu!

Bị hắn ôm có chút không thoải mái, cơ thể nhỏ bé bắt đầu không ngừng giãy dụa, không phát hiện ra Thạch Thương Ly có gì đó không đúng, mồ hôi rớt xuống, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, nhìn cô chằm chằm như muốn ăn thịt.

Phía dưới hắn bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, lửa nóng thiêu đốt, đầu óc chỉ nghĩ muốn tiến vào, thật khó chịu! Hít sâu, lấy lại lí trý, khắc chế bản thân lập tức buông Loan Đậu Đậu ra không nói một lời đi vào phòng tắm......dùng nước lạnh dập lửa.

Loan Đậu Đậu tò mò nhìn cửa phòng tắm khép chặt, đôi mắt mở to, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao anh ta kỳ quái như vậy? Bây giờ là mấy giờ mà đi tắm? Thật kỳ quái!”

Thạch Thương Ly đáng thương ở trong phòng tắm dùng nước dập lửa, thở dài một hơi. Nhìn bản thân trong gương, nước trên tóc nhỏ giọt xuống, không khỏi sờ sờ khóe miệng. Có cảm giác đá đè lên chân, vốn dĩ chỉ muốn cô mang thai sau đó kết hôn nhưng bây giờ.......

Chín tháng không thể đụng vào cô, mỗi tối còn phải ngủ chung với cô, có thể hôn nhưng không thể vào, thật uất ức! Một ngày hai ngày thì không sao nhưng nếu hết chín tháng như vậy làm sao hắn chịu được, cậu nhóc của hắn cũng không chịu nổi!

Kỳ Dạ lấy rau cải xanh trong tủ lạnh ra, lại để một con cá trên thớt mặc niệm ba phút, không thể ra tay.

“Thôi, làm trứng chưng trước!”

Kỳ Dạ lấy ra hai quả trứng gà, đứng trước nồi cơm điện nhớ tới quản gia dạy người giúp việc như thế nào, chưng trứng hình như đặt trực tiếp vào nồi cơm. Trước tiên đập trứng gà vào chén đánh đều, sau đó mở nồi cơm điện trực tiếp đổ vào, đậy nắp.

Kỳ Dạ vỗ vỗ đôi tay, thở sâu, xem thường nói: “Đã xong! Thì ra nấu cơm không khó, làm mình lo lắng vô ích.”

Xoay người đi xử lý rau cải cùng cá, xào rau cải tương đối biết làm, phụ nữ có thai nên ăn món nhẹ. Không rửa rau trực tiếp dùng dao cắt ngang, OK!! Để một bên, mặc dù cá nằm trên thớt đã chết nhưng không xử lý nội tạng. Dĩ nhiên đối với Kỳ Dạ ngu ngốc cũng sẽ không biết nội tạng cá cần phải làm sạch.

Dùng dao găm chà sạch cá sau đó ném vào bồn nước rửa sạch.


Tiếp theo là nấu thức ăn, đổ dầu vào chảo, mở lửa lớn nhất, đổ rau cải vào. Bỏ gia vị gì vào đây? Kỳ Dạ suy nghĩ thật lâu, quyết định vì mùi vị của rau cải nên cho vào một thìa muối.

Mùi vị hơi quái dị một chút nhưng vẫn có thể biết là rau cải.

Lại đổ dầu vào, ném cá vào, dầu văng khắp nơi, Kỳ Dạ bị nóng kêu gào. Đứng thật xa, ném muối vào, chậc chậc mấy cái, kỳ quái, sao chưa có màu? Rót thêm những gia vị khác, kết quả là mấy bình lọ nước tương, rượu vang, dấm, dầu ô liu đều đổ vào.

Tiếp tục lật xào mấy lần, màu sắc không tệ. Hơn nữa có thể biết mùi vị! Chắc hẳn mùi vị của cậu cũng không đến nỗi!!!

Kỳ Dạ cảm thấy kiêu ngạo với bữa ăn phong phú của mình! Cậu làm công tử nhiều năm như vậy, lần đầu tiên vào bếp cũng biết làm đấy chứ!

“Có thể ăn cơm rồi! Có thể ăn cơm rồi!” Kỳ Dạ hào hứng bưng đồ ăn đề lên bàn, thuận tiện xới cơm, bày đũa lên bàn.

Thạch Lãng chậm rãi từ phòng đi ra, Thạch Thương Ly thay quần áo ôm Loan Đậu Đậu xuống.

Ba người đứng trước bàn ăn khóe miệng co quắp, có thể hình dung là bị “Rút gân”.

Loan Đậu Đậu tò mò nhìn cơm trong chén, cơm không giống cơm, cháo không giống cháo hỏi: “Đây là cái gì?”

Kỳ Dạ kiêu ngạo trả lời: “Cơm chưng với trứng!”

“Cơm......chưng trứng?” Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, hoài nghi ăn món này vào có chết không.

Kỳ Dạ gật đầu nói: “Đúng! Lần trước tôi nghe quản gia nói với người giúp việc trực tiếp đặt trứng vào là được, tôi cũng làm như vậy!”

Trứng gà đặt trên cơm chưng......

Ba người tối sầm mặt, không thể không bội phục năng lực siêu cường của Kỳ Dạ. Còn chưa thể tưởng tượng được dáng vẻ cậu đổ trứng vào khi cơm chưa chín như thế nào!

Loan Đậu Đậu dùng đũa khảy khảy mấy cái, thấy vỏ trứng gà, trong lòng âm thầm quyết định tối nay thà bị bóp chết cũng không ăn cơm do Kỳ Dạ nấu!

“Đây là gì?” Thạch Lãng nhìn cả bàn đầy màu sắc khó coi.

“Đây là rau cải! Mắt anh không có vấn đề gì chứ? Rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn được? Thật là ngu ngốc.” Kỳ Dạ khinh thường nhìn hắn ta.

“Rau cải?” Thạch Lãng kinh ngạc, dùng đũa khảy khảy, làm sao vẫn thấy không giống rau cải. Gắp trúng một con sâu thận trọng hỏi: “Không phải cậu không rửa rau đấy chứ?”

“Hả?” Kỳ Dạ bừng tỉnh hiểu ra: “Rau cải cũng cần phải rửa sao? Đặt trong tủ lạnh không phải làm sạch rồi sao?”

Ba người không hẹn mà cùng bóp trán.......Đồ ăn cũng không rửa trước khi nấu, cậu ta từ ngoài hành tinh đến sao?

Thạch Lãng u oán nhìn Thạch Thương Ly: “Anh điên sao? Không biết cậu ta sống sung sướng an nhàn từ bé sao, sao còn để cậu ta nấu cơm?”

Thạch Thương Ly bất đắc dĩ dùng mắt trả lời: “Nhất thời quên mất, chỉ là nhiều năm không gặp nghĩ rằng cậu ta có thể học được một chút kỹ năng!”

Thạch Lãng cảm thấy sau này nên để Kỳ Dạ tránh xa phòng bếp, thì ra còn ngốc hơn hắn ta! Ít nhất đối với chỉ bảo của Thạch Thương Ly hắn ta còn có thể nấu một vài món.

Kỳ Dạ! Trông cậy vào cậu không phải chết đói mà là bị đầu độc chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui