Diệp Thanh Thanh chưa từng thấy cô như vậy, mắt sáng ngời.Ngẩng đầu ưỡn ngực, không tin Loan Đậu Đậu có thể làm gì cô ta. “Tô Triệt thì sao? Không phải chỉ được vẻ bề ngoài dễ nhìn sao? Bây giờ chị đây không cần nữa. Cái loại không phải đàn ông đó, tôi chơi ngán rồi! Diệp Thanh Thanh tôi muốn loại đàn ông nào mà không có, sao có thể giống cô yêu thương ôm ấp chủ động leo lên giường đàn ông.”
Thấy Loan Đậu Đậu không nói lời nào, mặt vênh váo hơn, nhất định là Loan Đậu Đậu sợ rồi.
Không ngờ.......
Khóe môi Loan Đậu Đậu nở nụ cười sáng lạn, vỗ tay một cái từ loa thùng nhảy xuống. Đối với Bọ Hung nói: “Dọn dẹp đồ đạc chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn.”
Thạch Lãng nhíu mày, đậu xanh nhỏ cho rằng hắn là người sai vặt sao. Lúc muốn mở miệng lại phát hiện ra hốc mắt cô hơi đỏ, thở dài. Từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ cũng biết hai người phụ nữ giành một người đàn ông, hắn đành phải làm anh hùng một lần vậy!
Diệp Thanh Thanh sửng sốt khi thấy cô tắt nhạc, chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng phía sau lưng: “Diệp Thanh Thanh không phải cô không chủ động leo lên giường của tôi.”
Quay đầu lại không biết Tô Triệt đã đứng đó từ lúc nào, Diệp Thanh Thanh giật mình.
Ánh mắt u buồn lạnh lẽo của Tô Triệt không nhìn cô ta, đôi mắt nhìn về phía Loan Đậu Đậu và Thạch Lãng. Khóe miệng khẽ cười buồn, nếu như không phải ban đầu Diệp Thanh Thanh chủ động quyến rũ anh, một lúc bất cẩn anh không giữ được mình, phạm phải sai lầm của một người đàn ông, thì sao anh có thể mất Đậu Đậu chứ?
Âm nhạc dừng lại. ánh mắt tò mò của mọi người trong công ty Cao Phong khi tan làm nhìn hai người. Sắc mặt Diệp Thanh Thanh trắng bệch, nước mắt trào ra, muốn mở miệng giải thích nhưng lại nói không nên lời.
Thạch Lãng vừa thu dọn đồ đạc vừa liếc nhìn Tô Triệt, nhíu chân mày. Thì ra người mà bọn họ tranh giành là Tô Triệt, là giám đốc giám sát công ty. Là quân cờ mà ông già phái tới để theo dõi Thạch Thương Ly.
Chưa kịp cất đồ lên xe, tiếng còi xe cảnh sát đã hú vang........
Trong đồn cảnh sát.
Cảnh sát đưa giấy bút cho Diệp Thanh Thanh cùng Tô Triệt viết tường trình. Tay Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng đặt trên cổ đứng ở khúc quanh. Thạch Lãng liếc cô lạnh lùng nói: “Đậu xanh nhỏ, mắt cô có vấn đề sao! Tô Triệt không đẹp bằng tôi, sao cô lại thích hắn, cự tuyệt tôi.”
Loan Đậu Đậu trợn mắt, bây giờ là lúc nào mà hắn vẫn như vậy! Thừa lúc chú cảnh sát không chú ý thả hai bàn tay nhức mỏi xuống, vẽ vòng vòng trên mặt đất. Tại sao lại bị cảnh sát bắt!
“Cô làm gì đấy? Tôi cho cô thả tay xuống rồi sao? Công khai mở nhạc ầm ầm trên đường còn ra thể thống gì nữa?” Viên cảnh sát chạy tới nghiêm giọng quát lớn.
Loan Đậu Đậu nghiêm chỉnh, tích cực nhận lỗi: “Chú cảnh sát cháu sai rồi, cháu ghi nhớ lỗi của mình rồi, cháu không nên phát nhạc nơi công cộng, làm ảnh hưởng phong cảnh của thành phố văn minh, ảnh hưởng sự phát triển xã hội, làm tăng trở ngại phát triển kinh tế, ảnh hưởng sự phát triển của loài người, cháu là tội nhân. Đừng nói là chú ngay cả bản thân cháu cũng không tha thứ cho chính mình.”
Viên cảnh sát bị cô làm cho buồn cười. “Được rồi, đừng dẻo miệng! Có người tới bảo lãnh hai người rồi. Về sau chú ý đừng phạm phải là được.”
Loan Đậu Đậu như đứa con ngoan gật đầu, Bọ Hung khịt mũi. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang đi tới, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là đôi giày da bóng loáng, sau đó là quần tây, eo nhỏ, bóng dáng cao ngạo, cuối cùng là đôi mắt âm trầm trên khuôn mặt tuấn tú của Thạch Thương Ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...