Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
Loan Đậu Đậu cảnh giác lui về sau một bước: “Tổng giám đốc, tôi......”
Thạch Thương Ly bước hai bước đến trước mặt cô, không để ý cô giãy giụa, xốc cổ áo cô lên, giọng nói xuyên qua kẽ răng: “Loan Đậu Đậu, cô câm miệng cho tôi!”
Quả thật Loan Đậu Đậu ngậm miệng lại, bị đưa vào nhà. Hoàn cảnh vô cùng tốt, yên tĩnh, một giường uống trà nghệ thuật còn có một đôi vợ chồng già đáng yêu dăng gọi bọn họ.
“Tổng giám đốc anh thường đến đây ăn cơm à?” Loan Đậu Đậu cầm cái ly, gương mặt xấu hổ, tại sao cô có thể chửi bơi tổng giám đốc cao thượng như vậy!
Thạch Thương Ly liếc cô một cái, căn bản không để ý tới cô, dù gọi đồ ăn cũng không thèm hỏi cô. Dường như đối với hắn Loan Đậu Đậu không tồn tại!
Loan Đậu Đậu vô tội ngồi bẻ ngón tay, không biết nên làm gì? Tổng giám đốc tức giận, có thể đuổi cô đi hay không? Hắn có làm khó dễ cô không? Lại bắt đầu nịnh bợ.
“Tổng giám đốc, anh đừng tức giận được không? Tôi sai rồi, tôi không nên đem hình tượng độc ác như vậy áp đặt lên người anh. Tôi đã biết lỗi của mình rồi. Từ nay về sau tôi sẽ không có bất kỳ ý nghĩ xấu nào về tổng giám đốc, càng không suy nghĩ lung tung về tổng giám đốc.”
Loan Đậu Đậu nói xong phát hiện ra lời nói của mình nghe là lạ, len lén liếc nhìn thấy khóe miệng tổng giám đốc cũng là lạ.
Sắc mặt Thạch Thương Ly thay đổi, nhíu mày, nói rõ ràng: “Tôi muốn cô nghĩ lung tung về tôi.”
“Hả?” Loan Đậu Đậu ngây ngốc nhìn hắn, còn chưa kịp hỏi hắn có ý gì. Đôi vợ chồng già đã dọn thức ăn lên, trong nháy mắt Loan Đậu Đậu mờ mịt.
Quả nhiên khẩu vị của Phân Ruồi cũng khác người! Hắn lại có thể thích ăn dưa muối với bánh!
Thạch Thương Ly nhìn sắc mặt cô, sắc mặt lạnh lùng: “Không thích sao?”
“Thích!Bánh làm cho tôi nghĩ đến những khó khăn và những người anh hùng cách mạng, vô cùng vĩ đại, truyền cảm hứng và khích lệ tôi sống và làm việc tích cực hơn.” Loan Đậu Đậu cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Thạch Thương Ly đưa hơn nửa bánh vào đĩa cô, không quên cho thêm ít dưa muối.
Loan Đậu Đậu cầm bánh, ngẩng đầu nhìn hắn cười vô cùng thê lương. Cuối cùng anh dũng hy sinh ăn bánh, trong lòng yên lặng ăn.
Vẻ mặt Thạch Thương Ly rất nghiêm túc, đáy mắt lại hiện lên nụ cười. Hắn ăn rất ít, phần lớn là vào bụng Loan Đậu Đậu. Biết rõ Loan Đậu Đậu đã ăn không nổi nữa nhưng hắn vẫn không mở miệng, thấy khuôn mặt cô ấy cười vặn vẹo, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng Loan Đậu Đậu tội nghiệp nói: “Mùi vị rất ngon chỉ là toi ăn không nổi nữa. Hì hì.......”
Thạch Thương Ly nhìn một chiếc bánh còn lại, khóe miệng khẽ cười, lúc này rất lịch sự nhét vào tay cô: “Vậy thì mang về nhà ăn, bánh này để được rất lâu!”
Anh để tôi chết đi! Loan Đậu Đậu căm phẫn thật muốn bóp nát cái bánh này!
Lúc Thạch Thương Ly đưa cô về nhà đã chín giờ tối.
Loan Đậu Đậu xuống xe đối với hắn rất cảm kích: “Cảm ơn tỗng giám đốc hôm nay đã mời tôi ăn cơm, cảm ơn anh đưa tôi về.”
“Không có gì.” Ánh mắt của hắn nhìn dưới ánh đèn mờ hơi giảo hoạt, hắn nghiêm túc nói: “Nếu cô đã thích như vậy thì lần sau tôi sẽ đưa cô đi.”
Hả? Không cần đâu?
Loan Đậu Đậu còn chưa kịp nói đã nghe thấy Thạch Thương Ly nói: “Loan Đậu Đậu tôi không nghĩ cô thật sự đã ở đây hai mươi lăm năm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...