Kuroki hơi kinh ngạc, nếu như Loan Đậu Đậu yêu Thạch Thương Lt vậy sao lại cùng với Thạch Lãng.........
Đậu Đậu không thể đứng vững, Kuroki phải đưa tay ôm lấy cô.
“Sao cháu lại ngu ngốc như vậy?”
Đậu Đậu hít mũi, lau nước mắt, khóe miệng nở nụ cười khó coi: “Chú Kuroki, mặc kệ bọn họ. Đừng nên làm khó bọn họ, Thạch Thương Ly vất vả lắm mới thoát khỏi sự khống chế của ông nội, không cần gây thêm phiền toái cho anh ấy nữa có được không?”
Kuroki suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, chú đồng ý với cháu. Chỉ cần ngoan ngoãn quay về Nhật Bản với chú, để chú chăm sóc cháu.”
Đậu Đậu gật đầu, không nói gì thêm.
Hôm nay xem ra cô không cần phải ở lại đây nữa. Sống nhiều năm như vậy không nghĩ tới cuối cùng phải rời đi, không nghĩ tới nơi đây sẽ là nơi lưu lại hạnh phúc nhất của cô.
Kuroki ôm cô quay người ngồi vào chiếc xe màu đen bên ven đường, ông đã sớm chuẩn bị xong máy bay riêng. Đưa Đậu Đậu rời khỏi nơi đau thương này, nếu như không phải cô cầu xin, mặc kệ nhả họ Thạch ở Pháp có quyền thế nào, ông đều có thể san bằng.
Nhưng nếu làm tổn thương Thạch Thương Ly cũng sẽ làm tổn thương Đậu Đậu cho nên ông không thể làm gì, điều duy nhất ông có thể làm là đưa cô ấy đi, còn có.......Từ đó về sau không thể để người nhà họ Thạch đến gần cô!
Đậu Đậu tựa sát vào ngực ông nhìn ra ngoài cửa sổ, đối mắt chứa đầy đau thương, nước mắt lặng lẽ rơi. Núp trong ngực ông giống như con thú bị thương không ngừng run rẩy, nước mắt thấm đẫm quần áo ông.
Kuroki không nói gì, xoa đầu cô. Ánh mắt đau lòng. Nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng có chút mất mát, cô gái ngày nào quấn lấy cô có khỏe không? Có người yêu hay chưa, có hạnh phúc hay không?
Không có ông cô ấy mới có thể sống tốt.
Thạch Thương Ly rời chỗ ngồi trong phòng ngủ, hơi thở quen thuộc vẫn còn đọng lại nhưng không còn hình ảnh quen thuộc kia. Đồ của cô vẫn còn trên bàn trang điểm, trong tủ vẫn còn treo quần áo, rõ ràng mọi thứ vẫn còn nguyên, trong nháy mắt người đã đi mất. Loại đau đớn này như dao găm đâm từng nhát vào da thịt hắn, vô cùng đau đớn, vô cùng khó vượt qua.
Bên tai vang lên tiếng khóc của tiểu thối, cậu nhóc đáng thương không ngừng khóc, có phải do không có cô bên cạnh mà khóc như vậy không?
Đầu ngón tay Thạch Thương Ly nhanh chóng ấn số điện thoại, không bao lâu đẩu dây bên kia truyển đến giọng nói trầm thấp: “Alo.”
“Là tôi.” Thạch Thương Ly lời ít ý nhiều: “Cậu giúp tôi điều tra một chút, Đậu Đậu cùng nó sống có tốt không? Tôi muốn biết cô ấy thế nào?”
Thẩm Nghịch sửng sốt, mặc dù không biết gì nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Thạch Thương Ly nắm chặt điện thoại, nghiêng đầu nhìn mình trong gương, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng.
Loan Đậu Đậu, em ở cùng nó có hạnh phúc không?
Thẩm Nghịch ngửa đầu nhìn về phía âm thanh phát ra phía trước, than thở: “Bởi vì bọn họ sao?”
Kỳ Dạ cuộn người trên ghế salon, đôi tay ôm lấy mình, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải tôi cố ý tới quấy rầy anh, thật sự gần đây đầu óc tôi hỗn loạn, Bánh bao đậu ở chung với Thạch Lãng còn có thai. Tâm tình anh trai tôi gần như điên loạn, tiểu thối khóc không ngừng không có cách nào dỗ nín……Tôi thật sự không biết làm gi để giúp bọn họ.”
Thẩm Nghịch đứng lên, đi tới ngồi cạnh cậu, bàn tay ấm áp xoa đầu cậu nói: “Em đã làm rất tốt.”
“Thật không?” Kỳ Dạ nghiêng đầu ánh mắt lấp lánh.
Sắc mặt phức tạp chợt lóe lên, một giây tiếp theo, hai tay đè Kỳ Dạ xuống, cúi đầu đến gần gương mặt cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cậu……
Kỳ Dạ có chút sợ hãi nhìn anh ta, cà lăm: “Anh, anh, anh định làm gì? Tôi chỉ tới.......”
“Nhớ em.” Thẩm Nghịch nói ra hai chữ khiến cậu ngây ngẩn cả người, sau đó hôn môi cậu.
Kỳ Dạ mở to mắt long lanh nhìn anh ta, đầu óc trống rỗng, sao đột nhiên anh ta lại hôn cậu? Đối tay giãy giụa muốn đẩy anh ta ra thế nhưng sức lực của anh ta quá lớn!
“Không được.......”
“Nhớ em.”
Kỳ Dạ hoài nghi lỗ tai hư rồi, mỗi lần nói chia tay là anh ta, tại sao người luôn ăn cậu cũng là an hta? Qua trọng nhất là...... cậu cũng không có cốt khí,Tại sao chỉ đơn giản hai chữ cũng khiến cho mặt đỏ tới mang tai, tim đập rộn ràng.....Lúc bị hắn hôn môi cơ thể nóng như lửa đốt.....
Thật sự không thích cảm giác như vậy!
“Thẩm Nghịch, chưa tới nửa năm.” Kỳ Dạ dùng hết sức chỉ có thể đẩy hắn ra một chút, từng chút từng chút hít thở không khí.......
“Nhớ em.”
Thẩm Nghịch bình tĩnh nhắc lại hai chữ, hai tay run rẩy. Những đè nén trong lòng những ngày qua như cỏ dại từng ngày từng ngày lớn lên, chỗ nào cũng có. Rõ ràng có thể nhìn thấy nhưng không cách nào gặp. Mỗi lần dừng xe cách biệt thự không xa cũng chỉ muốn nhìn thấy cậu nhưng hai mắt không nghe lời ngoại trừ một cái bóng mơ hồ, không nhìn thấy gì khác......
Nếu như cậu không xuất hiện ngay trước mắt anh ta còn có cách khống chế nhưng cậu xuất hiện anh ta liền không có cách nào không chế tình cảm cùng sự nhớ nhung của mình. Cái loại nhớ nhung khắc cốt ghi tâm.
Những năm tháng này chưa từng có ai khiến anh ta có thể khắc ghi trong lòng, tay chân luống cuống nhưng cậu nhóc trước mắt này lại có thể dễ dàng khiến anh ta tan rã lý trí cùng tỉnh táo.
Anh ta nghĩ lần này anh ta thật sự đã bị lún xuống.
Giọng nói bình tĩnh cùng đầu độc, không biết bao nhiêu lần kiên nhẫn tái diễn:
Nhớ em!
Nhớ em!
Nhớ em!
Nhớ em!
Nhớ em!
Giấc mộng mềm mại bắt đầu! Thẩm Nghịch là người vĩnh viễn cậu không bao giờ có thể cự tuyệt, trước mặt anh ta cậu đều bị đánh bại.
Bất luận cơ thể hay trái tim cậu đều bị anh ta thao túng.....Từ đó không còn là của chính mình, giống như vạn kiếp không phục.......Không còn nữa.......
Trên đường về nhà Kỳ Dạ không ngừng nghĩ đến phương thức hoàn hảo đó. Lần đầu tiên cảm nhận cảm giác khi làm trên ghế salon, cảm giác thật không tệ......Sau này có thể thử xem! Đi tới cửa, Kỳ Dạ lắc lắc hai tay mình: “Này! Rốt cuộc mày đang suy nghĩ lung tung cái gì! Đây chỉ là một cuộc quan hệ bình thường! Cũng chỉ là hai người bị cấm dục quá lâu, không có cách nào khống chế......Mày nói lung tung cái gì?”
“A a a a a a!” Kỳ Dạ phát điên nắm tóc mình, rốt cuộc Thẩm Nghịch có ý gì? Rốt cuộc có muốn quay lại với cậu hay không?
Không nghĩ tới đáp án, cậu mệt mỏi vô hồn đi vào phòng. Phòng khách đã được người giúp việc dõn dẹp sạch sẽ, Satsuma ngoan ngoãn nằm trên ban công phơi nắng. Ngửa đầu nhìn Thạch Thương Ly trên hành lang, thật nhanh đi tới trước mặt hắn nói: “Anh không sao chứ?”
Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh tanh không có chút tình cảm.
“Tiểu thối.......”
“Nó không sao.” Thạch Thương Ly cắt lời cậu, giọng trầm thấp hỏi: “Cậu đi tìm Thẩm Nghịch rồi sao?”
Kỳ Dạ sửng sốt một chút như đứa con ngoang gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt Thạch Thương Ly thoáng qua một tia phức tạp cùng mâu thuẫn, than thở, không biết nên nói thế nào với cậu. Xoay người đi về phía phòng tiểu thối lạnh nhạt mở miệng: “Tốt nhất nên có chừng mực với cậu ấy, cậu ấy không thể cho em hạnh phúc.”
Kỳ Dạ ngây ngẩn người nhìn bóng lưng cô đơn của Thạch Thương Ly, không phải Thẩm Nghịch là anh em tốt của anh trai sao? Nếu anh trai không phản đối cậu ở chung với đàn ông thì sao lại phản đối cậu ở chung với Thẩm Nghịch.
Là bởi vì cô gái kia sao?
Đúng vậy! Đến bây giờ vẫn không có tin tức gì của cô gái kia. Thẩm Nghịch cũng không nói với cậu đã giải quyết hay chưa. Giữa bọn họ vẫn còn vướng bận sao?
Thạch Thương Ly ngồi cạnh giường con trai nhìn nó ngủ say, khuôn mặt nhỏ bé, ánh mắt đau thương. Hơi than thở, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt trắng nõn của nó.
“Con trai, mẹ con không quan tâm tới hai người chúng ta rồi.”
“Sao cô ấy có thể nhẫn tâm như vậy? Sinh con ra rồi lại không muốn con? Khiến ba yêu mẹ lại không chịu trách nhiệm?”
“Con trai, chờ con lớn lên một chút rồi đi tìm mẹ được không? Ba không biết có thể tìm mẹ về được không.”
Kỳ Dạ đứng ở cửa nhìn bộ dạng của Thạch Thương Lu không nhịn được than thở trong lòng. Anh trai rất thích Đậu Đậu. Đậu Đậu nói bản thân tự nguyện làm cho anh trai không chịu nổi. Anh trai muốn cướp cô ấy lại từ tay Thạch Lãng sao? Nếu để cho người ngoài biết thì phải làm sao?
Hơn nữa bọn họ đã đăng ký kết hôn......
Mặc dù anh trai có muốn giành cũng không được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...