“Bảo bối!”
Tường Vi quay đầu, nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt con trai, trái tim mềm nhũn ra.
“Mẹ, có còn bị đau nữa hay không?” Tiểu Trạch chạy ùa vào như một làn khói, nằm rạp xuống đầu giường bệnh của Tường Vi, từ đầu tới cuối làm như không thấy Hắc Diêm Tước, tự nhiên sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của mẹ, hôm nay thật sự là làm nó lo lắng quá đi mất.
Hiền hiền cười một tiếng, Tường Vi lắc đầu một cái, nhăn mày trừng mắt với Hắc Diêm Tước, tránh thoát khỏi bàn tay anh, làm như không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì, cô nhẹ nhành vuốt ve mái tóc mềm mại của Tiểu Trạch: “Thầy con đâu?”
“Thầy đi nói chuyện với bác sĩ rồi, một lát nữa sẽ tới. Mẹ, thầy nói chờ mẹ khỏi bệnh, sẽ đưa chúng ta đi.” Tiểu Trạch nắm tay Tường Vi, bàn tay nhỏ bé níu níu bàn tay.
Người nào đó không kiềm chế hơn được nữa, một phát tóm lấy cơ thể Tiểu Trạch, “Các người đây là coi như tôi chết rồi? Nhóc thối, trong mắt con còn có người ba này không vậy?”
Tiểu Trạch bất mãn việc Hắc Diêm Tước dùng tới bạo lực tách nó ra khỏi mẹ nó, nhướn mày lên nói, “Thầy cũng sắp làm ba tôi rồi, thầy sắp cưới mẹ làm vợ rồi, ba cưới mẹ, hợp lý mà, ông định làm cái gì vậy?”
“Ta định làm cái gì?” Sinh ra một đứa con trai phản đồ như vậy, hai mẹ con này đúng là tới đòi nợ anh, “Mẹ con đương nhiên là sẽ gả cho ba, nhưng mà không phải là cái ông thầy chó má kia của con đâu, mà là ta!”
Anh vừa dứt lời, lập tức có hai tiếng hít khí vang lên trong phòng bệnh.
Tường Vi kinh ngạc sửng sốt, ánh mắt mềm mại ngưng tụ, không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt, anh vừa mới nói cái gì cơ?
Tiểu Trạch sửng sốt nửa giây, chỉ có nửa giây thôi, cậu nhóc lập tức mở miệng cười to, đầu ngón tay không quên chịt lấy gò má Hắc Diêm Tước cấu một cái, “Tôi đang nghe nhầm chăng?”
“Á! Bỏ ra!” Hắc Diêm Tước bị cậu nhóc bóp đau, cau mày khẽ gầm một tiếng.
“Đau sao? Vậy thì không phải là nằm mơ à?” Tiểu Trạch vẻ mặt đáng đánh đòn gật gật đầu, “Mẹ, người này cần ăn đòn rồi, ông ta tưởng nói cưới mẹ là cưới được sao?”
“Vậy con muốn thế nào?” Anh cắn chặt răng, liếc xéo ánh mắt hả hê của cậu nhóc, gằn từng chữ một thốt ra.
“E hèm, không phải là tôi đây muốn thế nào, nước mắt của mẹ đâu thể chảy vô ích được…” Tiểu Trạch phun khí qua lỗ mũi, ác ý phun lên trên gương mặt tuấn tú của Hắc Diêm Tước, đây chính là đốt lửa rồi, nó không hề quên mẹ nó đã chảy bao nhiêu nước mắt vì ông chú bại hoại này, trong lòng đau khổ vì mẹ nó bao nhiêu!
“Tiểu Trạch!” Tường Vi khẽ kêu lên, nhìn con trai, hiền lành lắc đầu, ý bảo nó đừng nói nữa.
Sau đó, ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua kiên nghị và ẩn nhẫn, ngắm nhìn Hắc Diêm Tước, hồi lâu, mới nhắm hai mắt lại, nói thật khẽ, “Tôi mệt rồi, các người đều ra ngoài đi.”
Cô thật sự thấy mệt mỏi, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chợt nghe thấy anh mở miệng nói muốn cưới cô, vậy mà lòng cô cũng thấy đau.
Không có vui sướng, không có hoan hỷ, chỉ có nỗi đau lòng mơ hồ. Cô quan tâm không phải là chuyện này, không phải là sự bồi thường của anh, cô quan tâm thứ gì? Có lẽ chính cô cũng bối rối, trong lòng có chút tủi thân khó hiểu.
Hắc Diêm Tước nhìn dáng vẻ im lặng của cô, trong lòng nổi lên một dòng thương tiếc, đắp chăn lên cho cô, rồi bế Tiểu Trạch, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài cửa, giọng Tiểu Trạch thiếu kiên nhẫn vang lên, dẩu môi cau mày đập bả vai Hắc Diêm Tước một cái, “Thả tôi xuống, bại hoại!”
“Nhóc, ta là ba con!” Hắc Diêm Tước không vui cau mày, bất mãn với tên nhóc hết lần này tới lần khác khiêu chiến với quyền uy của anh.
“Không gọi, ông là tên khốn làm tổn thương mẹ tôi!” Tiểu Trạch thấy Hắc Diêm Tước không hề có ý định buông nó ra, bèn nhe răng mèo, nghiêng người, cắn một phát lên cổ Hắc Diêm Tước, dùng sức cắn.
Hắc Diêm Tước rên lên một tiếng, nhưng có chết cũng không chịu thả cậu nhóc ra, “Câm mồm, con đồ phần tử bạo lực! Ta là ba con, bất kể như thế nào sự thật cũng không thể thay đổi được, đêm đó trong nhà kính không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao?”
Ôm chặt cậu bé, thật sự là cậu bé cắn rất đau, cực kỳ giống anh trong khoản nhẫn tâm.
Tiểu Trạch vẫn hung hăng cắn, không chịu nhả ra, hàm răng nho nhỏ gần như khảm vào trong da thịt của Hắc Diêm Tước, lão bại hoại nảy thật là ghê tởm, rõ ràng đã đồng ý với nó không để mẹ nó tiếp tục rơi nước mắt, nhưng tháng này mẹ nó đã khóc biết bao nhiêu lần a, lão này không đáng được tha thứ!
“Nhả ra, nhóc con…”
Cảnh hai cha con chung đụng, rơi vào một góc nhỏ nào đó trong bệnh viện, Nhạc Niệm Tư núp trong góc tối, nắm chặt quả đấm, hàm răng nghiến chặt ken két.
“Sao, không cam lòng?”
Bất chợt, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, sống lưng Nhạc Niệm Tư lạnh lẽo một hồi, ngưng thở, thân thể cứng lại.
“Chậc chậc, Tiểu Niệm Tư của tôi lại sợ tôi tới gần như vậy, thật là làm tổn thương lòng tôi rồi.” Một luồng hơi thở phái nam cường thế từ phía sau bao vây lấy Nhạc Niệm Tư, túm lấy cô ta lôi tới nơi kín đáo, một bàn tay ở chỗ bụng hơi nhô lên của Nhạc Niệm Tư nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, làm cho cô ta khẽ run.
“Ông… ông muốn làm gì?”
Giọng nói cô ta tràn đầy sự run rẩy, từ lòng bàn chân dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, cà lăm nói vấp, “Ông… còn dám tới đây, ông không sợ…”
“Sợ?” Giọng nói phái nam hừ ra một tiếng, khinh thường cười nhạo một cái, cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy vành tai Nhạc Niệm Tư, nhẹ nhàng mút vào, cười khẽ nói, “Sợ tôi như vậy, chẳng lẽ tưởng rằng, trốn khỏi tôi là có thể mang theo đứa bé đi truy tìm hạnh phúc của em rồi hả? Tiểu Niệm Tư, xem ra là em không rõ ràng rồi, một người đàn ông sẽ có thể cứ như vậy buông tha cho người phụ nữ và đứa bé của mình?”
“Ông nói bậy! Đứa bé này không phải là của ông!” Hàm răng của Nhạc Niệm Tư run lên, hai chân rủn ra sắp không chịu nổi nữa, người đàn ông nguy hiểm ở phía sau lưng, bóp chặt lấy cổ tay cô ta, bất kỳ lúc nào cũng có thể xiết chết cô ta.
“Chậc chậc, lời nói dối như vậy mà em cũng nói được, không thể không nói rằng, Niệm Tư ơi Niệm Tư, em vẫn hơi bị khiếm khuyết một chút!” Người đàn ông nhếch miệng, nhẹ nhàng cắn cần cổ của Nhạc Niệm Tư, cười nhẹ một tiếng, trong mắt chợt lóe lên lo lắng, trong nháy mắt ngưng tụ thành băng giá.
“Ông! Rốt cuộc như thế nào ông mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?” Trong lòng Nhạc Niệm Tư co rút lại, cô ta từng nghĩ muốn có được người đàn ông này, nhưng giờ đây, ông ta đột ngột xuất hiện lại dọa cô ta sợ.
Người đàn ông cười nhẹ, trong giọng nói tràn đầy sự nguy hiểm và khinh bỉ, một ánh đao sáng trắng lóe lên lướt qua mặt cô ta, mặt mũi cô ta lập tức trắng bệch!
“Tiểu Niệm Tư của tôi ơi, không biết là nên nói em ngây thơ hay là ác độc, tưởng đi theo Hắc Diêm Tước là có thể hưởng vinh hoa phú quý à, sao lại có thể quên đi những lúc chúng ta cá nước thân mật sung sướng tới mức nào nhanh như vậy được?” Hơi thở ông ta vẩn vương bên tai Nhạc Niệm Tư, làm cho cô ta nổi một lớp da gà.
Nhạc Niệm Tư rất sợ người đàn ông này, nước mắt không khỏi chảy ra, “Ông tha cho tôi… có được không, đứa bé đi theo ông sẽ không được yên ổn, chi bằng để cho tôi ở lại nhà họ Hắc, ít nhất cũng được hưởng phú quý vô tận, nhà họ Hắc sẽ không bạc đãi tôi và đứa bé, ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ nghĩ cách tuồn ra cho ông, ông thả tôi ra có được không…”
“Khóc? Em nên biết là tôi không thích em khóc!” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, ánh dao trắng sáng lướt qua gương mặt Nhạc Niệm Tư, cô ta bị dọa tới mức suýt thét lên, “…. Thì ra sự lật lọng của phụ nữ lại đang sợ như vậy. Từng thích ở cùng một chỗ với tôi tới mức nào, thế mà vừa mới nhìn thấy Hắc Diêm Tước, liền lập tức thay lòng? Quẳng tôi đi như đôi dép cũ?”
“Hu hu… rốt cuộc ông muốn gì thì mới chịu bỏ qua cho tôi?”
“Đừng nói khó nghe như vậy chứ, tôi đoán Hắc Diêm Tước chắc cũng không biết đứa bé này là của tôi đúng không? Ha ha… Tiểu Niệm Tư, hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tương lai vương quốc nhà họ Hắc sẽ là của chúng ta!” Người người đàn ông khẽ cười một tiếng, dùng con dao vuốt ve gò má Nhạc Niệm Tư, làm cô ta sợ tới mức nín thở.
“Nhưng nhưng…. Dì tôi… “ Mắt cô ta nhìn chăm chăm vào con dao trong tay ông ta, kinh hãi nói.
“Cô ta báo thù là chuyện của cô ta, cô ta bảo em làm sao thì em cứ làm, tóm lại cuối cùng thì gia tài kinh doanh kia sẽ là của chúng ta! Có điều… Tiểu Niệm Tư, tuyệt đối đừng nghĩ rằng em có thể thoát khỏi tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cả đời em không được yên thân đâu!”
“Niệm Tư tiểu thư, cô đang ở đâu?” Giọng nói của một người giúp việc vọng tới.
Người đàn ông căng thẳng, kề sát vào tai Nhạc Niệm Tư hung hăng nói, “Tôi sẽ còn trở lại,! Đừng có giở trò với tôi, Nhạc Niệm Tư, cô vĩnh viễn không phải đối thủ của tôi!”
Nói xong, đẩy cô ta ra con đường nhỏ, còn bản thân thì vọt tới ẩn mình vào trong bụi cỏ…
“A!”
Nhạc Niệm Tư bị đẩy mạnh ra, chút nữa thì đã ngã lăn ra đất, vừa khéo sao người giúp việc vươn tay ra, theo phản xạ đỡ được Nhạc Niệm Tư, “Niệm Tư tiểu thư, cô không sao chứ?”
Nhạc Niệm Tư vuốt vuốt cái bụng âm ỉ đau của mình, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cắn chặt răng, căng thẳng quay đầu lại nhìn, người đàn ông hung ác đó đã biến mất vô tung vô ảnh! Bụng cô ta co rút đau càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, hét lớn, “Tôi đau quá, bụng rất đau, mau gọibác sĩ đi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...