Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Tường Vi ôm Tiểu Trạch, một đường toàn nói những chuyện thú vị đi tới phòng bếp, thấy một bóng đen quỷ quỷ dị dị mang theo một bọc đồ đang đi ra từ phòng bếp, suýt nữa đụng phải Tường Vi.

“Mợ Hắc?”

Tường Vi sững sờ, hô một tiếng, mợ Hắc dường như bị giật mình, cơ thể mập mạp gần như run bắn lên, nhìn thấy người tới là Tường Vi, lập tức vội vàng cúi người chào, lầm bẩm: “Tường Vi tiểu thư, thật xin lỗi, không va vào cô chứ?”

Tường Vi hạ mắt nhìn cái bọc nhỏ mợ Hắc đang ôm chặt, nhớ lại những gì nghe lén được bên ngoài phòng Hắc lão gia đêm đó, trong lòng không khỏi có một loạt nghi vấn, Tường Vi nhăn mày, “Trong cái bọc của bà có gì vậy?”

“A, không có, không có gì cả!” Sắc mặt mợ Hắc trầm xuống, ánh mắt lóe lên.

“Mẹ, bà ta là lạ sao ấy.” Đôi mắt Tiểu Trạch đen như mực sáng như sao trong màn đêm sáng long lanh, chỉ tay vào mợ Hắc, cậu bé chỉ liếc mắt một cái đã thấy được sự kỳ lạ của bà ta.

“Mợ Hắc, dù là thật sự tôi không nên xen vào việc của người khác, nhưng, tôi khuyên bà tốt nhất là đừng nên tự ý lấy đồ trong phòng bếp, mỗi người đều có bổn phận của mình, nếu đầu bếp bị phát hiện đánh mất đồ, họ sẽ bị đuổi việc. Tôi nghĩ bà cũng không muốn liên lụy bọn họ chứ?”


Mợ Hắc lắc đầu một cái, gương mặt khủng hoảng, cong gối, bịch, hai đầu gối đột nhiên quỳ trên mặt đất, khóc lóc:

“Tường Vi tiểu thư, xin ngài nhất định phải cứu Mai Linh! Nó thật sự rất đáng thương! Tôi biết lần trước là Mai Linh không đúng, nhưng dù sao nó cũng đã bị trừng phạt rồi, đám người kia thật không phải người, buộc nó mỗi ngày phải tiếp cả trăm khách, một miếng cơm cũng không cho ăn, tôi chỉ tới đây lấy ít bánh bao cho nó thôi, tôi sợ nó sẽ bị người ta làm tới chết…”

Mợ Hắc vừa nói, vừa rộng mở vạt áo cho nhìn bánh bao trong ngực…

Trong lòng Tường Vi động động, ôm chặt Tiểu Trạch, theo bản năng che lỗ tai con trai, không muốn con nghe thấy những lời tố cáo trần trụi này.

Nhớ lại lễ giáng sinh năm ngoái, gần như cô đã bị vấy bẩn, may mà Tước tới…. Thu lại dòng suy nghĩ, đau đớn phất qua tim, Mai Linh không phải là người cô muốn gây tổn thương, bởi vì cái chết của bác Hắc, cô phải chịu không ít liên lụy, nhưng, Mai Linh cũng không nên trả thù cô như vậy…

“Xin lỗi, mợ Hắc, tôi nghĩ là tôi không giúp được bà!”

Lạnh nhạt phun ra một câu, ngay sau đó bế Tiểu Trạch lướt qua mợ Hắc, đi vào nhà bếp.

“Tường Vi tiểu thư! Cầu xin cô! Tiên sinh cưng chiều cô như vậy, tôi nghĩ cô cũng sẽ nhanh chóng trở thành phu nhân nhà họ Hắc, Mai Linh nó cũng đâu có thật sự làm hại tới cô chứ, hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho nó một lần, có được không? Nó thật sự sẽ chết mất…”

Mợ Hắc ở phía sau vẫn cầu khẩn Tường Vi, giống như cố tóm lấy một cọng cỏ cứu mạng, có ý muốn lợi dụng sự thiện lương của Tường Vi, dù sao mấy năm qua cũng đều được mà?

Đều tại con nha đầu Mai Linh đáng chết, làm việc không sạch sẽ lưu loát, nếu không, con nhóc Tường Vi này sao còn có thể thảnh thơi tới giờ này?

Dù sao, cứu được Mai Linh ra rồi tính tiếp! Cho dù đời này tiên sinh sẽ không bao giờ muốn một người phụ nữ đã bị hàng ngàn người đàn ông ngủ qua, bà ta cũng muốn cứu Mai Linh ra, cho dù không làm được phu nhân nhà họ Hắc, cũng có thể đi tìm con đường hào phú khác!


Tóm lại, chỉ cần có một cơ hội phát tài, bà ta sẽ không bỏ qua!

Gần đây, tiên sinh đã giao phó rất nhiều chuyện cho chú Hải giải quyết, vị trí quản gia của bà ta tràn ngập nguy cơ, không nhanh chóng kiếm chác một khoản, sợ là đời này bà ta sẽ không còn cơ hội nữa!

Tường Vi không thèm để ý tới mợ Hắc đang kêu khóc ở sau lưng, nhìn qua phòng bếp rộng lớn một lượt, chắc chắn người giúp việc đã ăn tối xong rồi, ôm Tiểu Trạch, cô nhẹ giọng nói, “Bảo bối, muốn ăn gì mẹ sẽ nấu cho con.”

“Hay quá, mẹ, con muốn ăn bít tết.” Tiểu Trạch nở nụ cười, nhưng vẫn không nhịn được không ngừng nhìn lén mợ Hắc đang quỳ trên mặt đất khóc lóc kêu xin ở phía sau.

Tường Vi chắn tầm mắt cậu bé, không cho nó nhìn lén mợ Hắc nữa.

Kể từ khi nghe lén được đoạn trò chuyện của mợ Hắc và Mai Linh đêm đó, trong lòng cô đã không còn tin tưởng mợ Hắc này nữa.

Tuy nhiên, trong lòng cô thấy kinh ngạc, không ngờ Hắc Diêm Tước lại chỉnh Mai Linh thê thảm tới mức đó, hắc ám vô tận, loại đau đớn này, có lẽ so với đêm đó của cô còn thảm thiết hơn. Nhưng… cô có tư cách gì mà đi cầu xin Hắc Diêm Tước bỏ qua cho Mai Linh? Bỏ qua cho người phụ nữ từng tổn thương cô?

Chuyện này thật là nực cười, cô không làm được.


“Tường Vi tiểu thư, hãy nể mặt bác Hắc, cầu xin cô cứu giúp Mai Linh một lần cuối cùng này thôi…” Dùng tới đòn sát thủ, đây là chiêu họ dùng để uy hiếp Tường Vi bao nhiêu năm qua để cô làm những việc họ muốn.

Cho dù bọn họ không thấy mệt, cô cũng thấy mệt rồi. Chậm rãi xoay người, Tường Vi nhìn cái cơ thể đã còng xuống vì năm tháng vất vả đang quỳ trên mặt đất, “Mợ Hắc, lần trước ở bệnh viện tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Lần trước, các người cũng cẩu khẩn tôi như vậy, nể mặt bác Hắc, tôi đã đồng ý giúp các người một lần cuối cùng, bởi vì cảm thấy áy náy với bác Hắc. Vậy mà Mai Linh đã làm những gì với tôi hả?”

Cô không khỏi cười lạnh, buông Tiểu Trạch xuống, bước từng bước một, đôi mắt long lanh chói lọi lóe sáng, cho tới khi tới trước mặt mợ Hắc, “Hơn 11 năm qua, mợ Hắc, cái tội lỗi này tôi đã mang trên người hơn 11 năm! Chỉ vì tôi không nhặt quả táo tôi làm rơi trên mặt đất đó, bác Hắc dẫm lên, một phát ngã chết… chỉ vì thế, tất cả mọi trách nhiệm đều đẩy lên trên người tôi, bà có nghĩ tới chưa, tôi vô tội mà?”

“Một đứa bé 11 tuổi, cái gì cũng không hiểu, thậm chí cô bé rụt rè, cô bé nhát gan, lúc nào cũng sợ hãi bất an trong lòng… Chỉ vì một lần tốt bụng, thay người khác đi đưa hoa quả, bị bác Hắc biết được cho là đi lung tung, theo bản năng cô bé hoảng sợ, bỏ chạy, trong lúc loạn trí làm rơi giỏ trái cây, ai ngờ, bi kịch lại xảy ra như thế… Một tai nạn thôi, đâu ai muốn chứ! Mợ Hắc, vì bác Hắc mất, tôi áy náy hơn mười năm trời, mấy năm nay, tôi dùng hết khả năng muốn bồi thường cho Mai Linh, chỉ cần có thể làm được, tôi đều nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không ngại gì) đi làm! Nhưng Mai Linh thì sao? Cô ta đã đối xử với tôi thế nào?”

Nói xong, trong mắt cô chảy ra nước mắt trong suốt, nhớ lại những uất ức, khổ sở, đau lòng, tự trách, còn phải chịu đựng người đàn ông Hắc Diêm Tước biến thái tàn bạo làm nhục nữa!

Cô không điên cũng không ngu, vẫn còn sống đến nay, đã là kỳ tích rồi, vì sao đến giờ mợ Hắc vẫn không chịu buông tha cho cô? Còn muốn bám vào cái tai nạn này, không ngừng nhắc nhở cô?

Sợ cô chưa đủ khổ sở, chưa đủ đau lòng, thấy cô còn chưa trả hết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui