Editor: May
Trước khi lâm vào một mảnh tối đen, Lương Thần còn đang suy nghĩ, thực không xong, anh và Cảnh Hảo Hảo tựa hồ vĩnh viễn đều chỉ kém một bước này.
! !
Cảnh Hảo Hảo dẫn đầu chạy tới trước xe, cô dò xét đầu vào trong xe, nhìn thấy Lương Thần nhắm mắt lại, tay đều là máu.
Đầu óc của cô lập tức trở nên có chút chết lặng, một hồi lâu, cô mới vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Lương Thần: “Lương Thần? Em đã trở về.
”
Người đàn ông không có động tĩnh gì.
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu mi tâm lại, tiếp tục lắc lắc cánh tay Lương Thần, giọng nói cực kì nhỏ: “Lương Thần, em đáp ứng anh, em sẽ tìm người tới cứu anh, hiện tại em tìm người đến đây rồi.
”
Đáp lại cô vẫn là trầm mặc.
Nước mắt Cảnh Hảo Hảo liền chợt rơi xuống: “Lương Thần, anh đừng làm em sợ, anh đáp ứng em, nhất định sẽ chờ em trở lại.
”
Cảnh Hảo Hảo bắt lấy tay Lương Thần, lúc này mới phát hiện, tay anh lạnh đến dọa người, cũng không ấm áp có lực giống như là khi từng nắm tay cô vậy.
Cảnh Hảo Hảo mơ hồ cảm giác được có cổ cảm giác tê tâm liệt phế, khủng hoảng hỗn loạn cực độ, cấp tốc nổ tung từ đáy lòng của cô.
Ba người đi theo phía sau Cảnh Hảo Hảo, một người trong đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, để cho cô tránh ra, sau đó khom người đi vào, thật cẩn thận nâng Lương Thần từ bên trong ra, đặt ở trên xe lăn.
“Hiện tại chúng ta nhanh chóng đi lên.
”
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm Lương Thần không có phản ứng, mờ mịt gật gật đầu, có chút chết lặng xoay người, lúc chuẩn bị cùng nhau rời đi với mọi người, cô lại đột nhiên thoáng nhìn qua, trong xe có vài chữ.
“Đợi đến khi ngày tốt cảnh đẹp, Giang Sơn! ! ”
Câu nói kia, chỉ viết một nửa, liền chặt đứt.
Đó là viết cho cô sao?
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm mấy chữ kia, liền cảm thấy đáy lòng, chui vào một cỗ đau đớn.
! !
Ba người đàn ông thật cẩn thận dùng xe lăn nâng Lương Thần lên trên, Cảnh Hảo Hảo giơ đèn pin, chiếu sáng ở phía sau.
Bốn người yên lặng không tiếng động.
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, tái nhợt không hề có chút máu.
Lúc bốn người đi đến một nửa, đột nhiên có một người đàn ông lên tiếng nói: “Dưới chân tôi dẫm trúng cái gì vậy? Cứng rắn thô ráp.
”
Cảnh Hảo Hảo cầm đèn pin chiếu qua, lại nhìn thấy một chiếc di động hãm sâu vào trong đất.
Di động của cô và Lương Thần, là giống nhau như đúc, cô có chút phân không rõ đến tột cùng là ai, tiến lên khom người nhặt lên, nhấn nút mở khóa một chút, nhìn thấy màn hình chính phía trên, lại có thể là ảnh chụp anh ôm cô ngủ.
Đây không phải là di động của cô, đây là Lương Thần.
Chỉ là di động của anh, khi nào thì dùng ảnh chụp của cô làm màn hình chính?
Cảnh Hảo Hảo nắm chặt điện thoại di động ở trong lòng bàn tay, vừa đi về phía trước, vừa mở khóa di động, sau đó nhấn vào bên trong một chút, phát hiện tin nhắn của anh, chỉ có gửi tin nhắn với cô, ghi chép trò chuyện cũng đều là của cô.
Lúc Cảnh Hảo Hảo nhấn vào trong file ghi âm, nhìn thấy bên trong có vài cái ghi âm, phía dưới kí tên là “Hảo Hảo”.
Tên của cô.
Cảnh Hảo Hảo có chút tò mò tiện tay nhấn mở một cái, sau đó đặt tới bên tai của mình.
“Hảo Hảo! ! Anh là Lương Niên, anh đến thăm em! ! ”
Đây là giọng nói của Lương Thần, sao lại nói anh là Lương Niên chứ?
Cảnh Hảo Hảo cau mày, nhấn đến ghi âm tiếp theo: “Hảo Hảo, không phải qua một thời gian nữa em sẽ gả cho anh làm cô dâu ư? Em còn ngủ như vậy nữa, sao gả cho anh được?”
“Hảo Hảo, em nỡ cứ rời đi như vậy ư? Em nhớ lại một chút, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt! ! ”
“Còn có sau đó chúng ta ở thành phố Giang Sơn, nhiều ngày tốt cảnh đẹp như vậy, em nỡ cứ như vậy quên mất sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...