Editor: May
Lương Thần ngồi ở trong xe Duyên Hoa, nhìn chiếc taxi Cảnh Hảo Hảo ngồi lên đi xa, lúc này mới chậm rãi ngồi ngay ngắn, trong nháy mắt đáy mắt vốn tồn tại men say mông lung biến thành trong sạch thấu triệt.
Duyên Hoa ngồi ở trên ghế lái bên cạnh, cả người hơi trở nên có chút luống cuống.
Đêm nay, Lương Thần chỉ tìm cô đến hỗ trợ cùng anh diễn một tuồng kịch, nhưng lại không có nói, để cho cô thật sự đưa anh về nhà, hiện tại nháo thành như vậy, chẳng phải là làm cho Cảnh Hảo Hảo hiểu lầm giữa anh và cô không rõ ràng ư?
Duyên Hoa giật giật môi, nhịn không được mở miệng, hỏi: “Anh Lương Thần, chẳng lẽ anh không đi giải thích với Cảnh tiểu thư một chút sao?”
Lương Thần nâng tay lên, hơi che giấu ánh sáng trước mặt một chút, anh cảm thấy ánh mắt có chút đau xót, qua hồi lâu, anh mới mở miệng, nói: “Không cần thiết.
”
Giọng nói anh hơi có chút lạnh, nghe được Duyên Hoa lập tức không biết nên nói cái gì.
Tay Lương Thần, vẫn che ở trước mắt như trước, hồi lâu, anh mới nói: “Thật ra cô ấy chính là không cần tôi, không thích tôi, đúng không?”
“Nếu không, tại sao cô ấy vào lúc em nói, nơi này không có chuyện gì của em, em đi trước, lúc em phiền toái cô ấy chăm sóc tôi, cô ấy lại đứng ở tại chỗ hơn nửa ngày cũng không có động?”
“Nếu không phải tôi giả bộ suýt nữa ngã xuống sô pha, chỉ sợ cô ấy sẽ mở miệng nói, tôi liền phiền toái em đi?”
Lương Thần nói tới đây, khóe môi hơi cười lạnh một chút: “Tôi nói để em đưa về, cô ấy lại không có một chút phản ứng, nếu cô ấy có một chút phản ứng, biểu hiện ra cô ấy mất hứng, cô ấy hâm mộ, cô ấy ghen tị, cô ấy sinh khí, tôi liền lập tức thỏa hiệp hết thảy với cô ấy.
”
“Duyên Hoa, tôi yêu cầu không nhiều lắm, tôi yêu cầu chỉ là, nếu giữa hai người chúng tôi chỉ có khoảng cách 100 bước, cô ấy bước ra một bước, còn lại 99 bước, tôi sẽ chạy như điên đến trước mặt của cô ấy, không! ! cô ấy không cần bước ra một bước, cô chỉ cần động chân một chút, tôi có thể nghĩa vô phản cố chạy như điên xong 100 bước kia.
”
“NhưngDuyên Hoa, cô ấy không có! ! Em cũng đã nói đến mức đó, em nhìn cô ấy! ! cũng không chịu tiếp lời, nói một câu, Lương Thần, em đưa anh đi.
”
Lương Thần cảm thấy đáy mắt mình nóng bỏng, ẩm ướt.
Anh không muốn cứ như vậy tách ra với cô.
Nhưng anh lại không biết chính mình nên tiếp tục như thế nào.
Anh đã làm tất cả những gì có thể làm, nhưng! ! đáy lòng của cô vẫn không có anh như trước.
Anh biết, đây là anh tự mình chuốc lấy cực khổ, hiện tại anh nhẫn nhịn những chuyện này, cùng một chỗ với cô, nhưng tương lai thì sao? Anh và cô còn có cả đời? Tương lai, anh liền nhất định không so đo ư?
Lương Thần rõ ràng đã khó chịu đến cực hạn, nhưng cố tình lại câu môi: “Duyên Hoa, thật ra tôi biết, sẽ là kết quả như vậy, nhưng tôi lại chưa từ bỏ ý định muốn thử một lần! ! ”
Thử đến cuối cùng, bi thương, cũng là chính anh.
Lương Thần nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu, sau đó dùng tay lau mặt mình, cả người không khác gì bình thường, xoay qua, nhìn Duyên Hoa, nói: “Đêm nay cám ơn em, tôi đi trước.
”
Lương Thần nói xong, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Anh đi một chút trong gió lạnh như băng, cuối cùng dừng bước chân, cầm lấy di động của mình, lật xem trong chốc lát, sau đó gõ mấy chữ ở trên bàn phím, gửi cho Cảnh Hảo Hảo.
“Hảo Hảo, anh để cho em lựa chọn giữa anh và Thẩm Lương Niên, anh đưa chìa khóa xe và thẻ cho em, đêm nay anh uống say bảo người ta gọi em tới đây, nói anh muốn đi với Duyên Hoa, thật ra chỉ đơn thuần là vì thử em.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...