Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nói một tiếng cám ơn với Duyên Hoa.
Duyên Hoa nhìn trên trán Cảnh Hảo Hảo đã toát ra mồ hôi rịn, nghĩ nghĩ, liền vươn tay, đỡ một cánh tay khác của Lương Thần.
Lúc này Lương Thần mới mơ mơ hồ hồ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Duyên Hoa, sau đó nhíu nhíu mày, nói thầm hô một tiếng tên của cô: “Sao em ở trong này?”
“Đêm nay em và bạn tụ hội ở nơi này.
” Duyên Hoa thấp giọng nói một câu.
Lương Thần gật gật đầu, không nói gì, chỉ nghiêng đầu, mặt mày nhìn Cảnh Hảo Hảo lóe lên trong chốc lát, sau đó thấp giọng nói: “Duyên Hoa, em lái xe sao?”
Những lời này của Lương Thần là nói cho Duyên Hoa nghe, nhưng ánh mắt, lại nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo gắt gao.
Đáy lòng Duyên Hoa nghi hoặc Lương Thần vì sao đột nhiên hỏi cô vấn đề này, nhưng vẫn ăn ngay nói thật trả lời: "Có lái.
”
Lương Thần “ừm” một tiếng, cố ý đè ép sức nặng toàn thân mình về bên phia Cảnh Hảo Hảo, anh vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nhưng trong lời nói, vẫn là nói với Duyên Hoa: “Duyên Hoa, em biết nhà trong thành phố của anh, đúng lúc bây giờ em lái xe, đưa anh qua đó đi.
”
Duyên Hoa nghe câu này, cả người sửng sốt một chút, sau đó tầm mắt lập tức nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nghe câu này, lại rũ mi mắt xuống, thần thái thoạt nhìn thực bình tĩnh.
Ánh mắt Duyên Hoa nhìn Cảnh Hảo Hảo, hơi có chút xấu hổ, nhưng Lương Thần đã cự tuyệt cô, cô chần chờ một chút, vẫn là lựa chọn phủi sạch không còn một mảnh quan hệ của hai người: “Anh Lương Thần, em cũng uống một ít rượu, không thích hợp lái xe lắm.
”
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo không nói gì.
Không khí giữa ba người, trong nháy mắt có vẻ có chút ngưng đọng.
Một lát sau, Lương Thần vẫn là ánh mắt không nháy nhìn chằm chằm mặt Cảnh Hảo Hảo, lại mở miệng nói: “Duyên Hoa, tửu lượng em như thế nào, cho là tôi không biết sao?”
Sắc mặt Duyên Hoa càng thêm xấu hổ, cô nhìn Cảnh Hảo Hảo, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xử lý như thế nào.
Cảnh Hảo Hảo đỡ Lương Thần, trầm mặc không lên tiếng đi ra cửa lớn “Golden Age”, mấp máy môi, mới lên tiếng, hỏi: “Duyên tiểu thư, xe của cô đổ ở đâu?”
Ánh mắt nhìn chằm chằm dung nhan Cảnh Hảo Hảo của Lương Thần trở nên càng thêm âm trầm, dựa theo lời Cảnh Hảo Hảo, cũng hỏi: “Duyên Hoa, xe của em ở chỗ nào?”
“Anh Lương Thần, lát nữa em và bạn còn có việc, em! ! ”
Duyên Hoa còn chưa nói xong, Lương Thần đột nhiên ngữ khí táo bạo cắt đứt lời của cô: “Tôi nói, hiện tại xe của em ở nơi nào?”
Duyên Hoa đành phải ngậm miệng, mấp máy môi, một lát sau nhi, mới chỉ chỉ bên trái bãi đỗ xe.
Bước chân Lương Thần lay động tại chỗ hai cái, sau đó hất cánh tay Cảnh Hảo Hảo ra, nhìn chằm chằm mặt Cảnh Hảo Hảo, nói: "Duyên Hoa đưa anh trở về là được rồi, sắc trời không còn sớm, chính em trở về sớm một chút.
”
Cảnh Hảo Hảo rũ mí mắt như trước, lông mi thật dài run run, cô nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, một lát sau, liền ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Lương Thần, gật gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói với Duyên Hoa: “Duyên tiểu thư, gặp sau.
”
Duyên Hoa há miệng, còn muốn nói chuyện, cuối cùng Lương Thần lại đột nhiên xoay người một cái, trực tiếp đi về phía bãi đỗ xe.
Duyên Hoa vội vàng đuổi kịp, vươn tay, đỡ lấy Lương Thần đi đường lảo đảo, đi hai bước, Duyên Hoa quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, giật giật môi, cuối cùng liền quẹo vào bãi đỗ xe.
Cảnh Hảo Hảo nhìn Duyên Hoa cùng Lương Thần lên xe, cô liền xoay người, đi tới ven đường, đợi một chiếc xe taxi, ngồi lên, rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...