Editor: May
Anh và cô cùng một chỗ, vĩnh viễn đều là không có cảm giác an toàn như vậy.
Thẩm Lương Niên giống như là một bom hẹn giờ ở đáy lòng anh, giống như có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào.
Trong thời gian này, mỗi ngày anh đều lo lắng đề phòng, không yên bất an, lo được lo mất như vậy, anh thật sự chịu đủ ngày như vậy rồi.
Anh vẫn nói chính mình nhẫn một chút, nhẫn một chút! ! Nhưng hiện tại anh nhẫn đủ rồi.
Cảnh Hảo Hảo không thể tin nhìn Lương Thần, có chút khó có thể tin anh lại dùng tình yêu của bọn họ, đến uy hiếp cô làm ra lựa chọn như vậy.
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo hơi trở nên có chút tái nhợt, nhìn vẻ mặt Lương Thần, đánh giá hồi lâu, nhìn thấy giữa mặt mày người đàn ông này đều là nghiêm túc, cô vẫn nhịn không được mở miệng, hỏi một câu: “Lương Thần, anh nghiêm túc sao?”
Lương Thần không chút do dự gật gật đầu: “Ừ!”
Anh lại có thể trả lời dứt khoát như vậy, tuyệt không dây dưa dài dòng.
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, lại mở miệng, hỏi: “Có phải bây giờ em đi bệnh viện nhìn Thẩm Lương Niên, anh liền thật sự sẽ chia tay với em không?”
Lương Thần dừng không đến một giây, lại gật đầu: “Ừ.
”
Anh thật sự rất muốn biết, giữa anh và Thẩm Lương Niên, rốt cuộc người nào quan trọng.
Cảnh Hảo Hảo lập tức trầm mặc xuống.
Cô không biết nên trả lời vấn đề anh như thế nào, cô chỉ suy nghĩ, tình yêu của anh và cô, đối với anh mà nói, rốt cuộc là quan trọng, hay là không quan trọng?
Cảnh Hảo Hảo trầm mặc càng lâu, đáy lòng Lương Thần trở nên càng lạnh.
Đến cuối cùng, ánh mắt anh hơi có chút đỏ lên, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng gật gật đầu, đánh vỡ trầm tĩnh này: “Hảo Hảo, em không lựa chọn được, phải không?”
“Được rồi, anh sẽ lựa chọn thay em.
”
Lương Thần chậm rãi buông lỏng tay nắm cằm Cảnh Hảo Hảo ra, chậm rãi lui về sau hai bước, sau đó vòng qua bàn ăn, đi đến trên sô pha, cầm lấy áo khoác phía trên, khoác ở trên người, nhìn Cảnh Hảo Hảo ngồi yên trên ghế cơm, nói: “Anh không bức em, Hảo Hảo, anh đi.
”
Nếu cô thật sự luyến tiếc anh, cô sẽ lên tiếng giữ lại.
Lương Thần nghĩ đến đây, liền cắn chặt răng , mạnh mẽ bức bách chính mình đi về phía cửa.
Cảnh Hảo Hảo nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của anh càng ngày càng xa, ngón tay cô cũng dần dần trở nên lạnh lẽo lên theo, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên nghe thấy được tiếng khóa cửa chuyển động, cô soạt một cái kéo căng thân thể, theo bản năng muốn đứng lên, đi ngăn anh lại.
Nhưng Lương Thần lại ở trong nháy mắt mở cửa kia, đột nhiên nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt của cô, nói: “Hảo Hảo, anh thật hy vọng em là một cô gái không có quá khứ.
”
Nếu em không có quá khứ! ! anh có thể không cần không có tự tin như thế.
Anh nói như vậy, lại như là một cây dao, hung hăng đâm vào tâm Cảnh Hảo Hảo, làm cho cô nháy mắt không thể nhúc nhích.
Không có quá khứ! ! Anh là đang để ý quá khứ của cô sao?
Đúng vậy, anh là một người đàn ông vĩ đại như vậy, vốn có thể tìm một cô gái thuần khiết từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình anh.
Cô không có tiền, không thế, cái gì cũng không có, còn có quá khứ, thật là không xứng với anh! !
Tự ti như là thủy triều, thổi quét Cảnh Hảo Hảo, cô yên lặng rũ mi mắt xuống, không có lên tiếng.
Thật lâu sau, Lương Thần thu tầm mắt từ trên mặt cô trở về, anh chờ thời gian đủ lâu, cô vẫn không có lên tiếng giữ anh lại.
Đáy mắt Lương Thần hơi có chút lên men, sau đó mở cửa ra, nhìn chằm chằm vách tường đối diện hành lang trong chốc lát, liền cất bước đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...