Tổng Giám Đốc Đoạt Tình Giành Lại Vợ Yêu


Editor: May
Cảnh Hảo Hảo vừa nạp điện, vừa gọi điện thoại cho Lương Thần.

Thời gian ở trong sự xuất hiện của cô, chậm rãi trôi qua.

Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy người trong sân bay càng ngày càng ít, đến ngay cả xe taxi ngoài sân bay đều trở nên thưa thớt mà sáng lãng, đáy lòng của cô, càng thêm bất an.

! !
Lương Thần luôn luôn đứng ở trước cửa sổ tròn tám tiếng, không có phản ứng gì.

Trong đầu trống rỗng của anh hoàn toàn không có ý tưởng gì.


Anh trơ mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ biến thành hừng đông, các loại đèn đuốc sáng lên mọi người chuẩn bị tỉ mỉ cho đêm giáng sinh, chúng vẫn duy trì tư thái không nhúc nhích.

Mãi cho đến ngoài cửa sổ có pháo hoa bay lên không, âm thanh nổ tung truyền đến, mới làm cho Lương Thần đột nhiên hồi thần, lúc này mới phát hiện, sắc trời đã tối đen như vậy.

Sau đó ý thức dần dần về tới trong đầu, anh theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua thời gian, đã là mười giờ rưỡi tối, sao Cảnh Hảo Hảo còn chưa có về nhà?
Lương Thần nhíu nhíu mày, theo bản năng đi ra khỏi phòng, lấy di động của mình từ trong áo khoác tây trang ra, anh nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện có 73 cuộc gọi chưa tiếp nghe, toàn bộ đều là Cảnh Hảo Hảo, còn có hơn hai mươi tin nhắn.

Tâm Lương Thần, đột nhiên liền loạn thành một đoàn, anh đánh mất tất cả tâm tình để ý và ghen tuông, nghĩ cũng không nghĩ liền gọi điện thoại qua cho Cảnh Hảo Hảo.

! !
Cô ở sân bay ngây người suốt ba tiếng, Lương Thần vẫn luôn không để ý đến cô.

Anh thật sự không có ý định muốn cô ư?
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, đáy lòng trống rỗng không có cảm giác gì.

Ngay tại lúc cô nản lòng thoái chí, đột nhiên gian di động trong lòng bàn tay cô chấn động lên.

Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, nhìn thấy tên biểu hiện điện báo là Lương Thần, cô theo bản năng liền mở to hai mắt, tiến đến cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện thật là điện thoại của Lương Thần, nước mắt của cô lập tức liền rơi ra từ đáy mắt, cô vội vàng nhấn nút tiếp nghe, sau đó chợt nghe được giọng nói thoáng có chút khàn khàn và khẩn trương của Lương Thần: “Hảo Hảo? Bây giờ em ở nơi nào?”

Cảnh Hảo Hảo nghe được âm điệu quen thuộc của Lương Thần, nước mắt tuôn rơi càng mãnh liệt, cô giống như là đã bị ủy khuất lớn lao, một chữ cũng nói không nên lời, cứ chỉ lo rơi nước mắt như vậy.

Lương Thần ở đầu kia điện thoại, rõ ràng cảm giác được nức nở của cô, đáy lòng càng thêm lo lắng, anh ngay cả áo khoác cũng không lo mặc, nhấc chìa khóa xe, đi về phía ngoài cửa.

Lương Thần vừa ấn thang máy, vừa hỏi: “Hảo Hảo, trước nói cho anh biết ở nơi nào, được không?”
Cảnh Hảo Hảo vẫn không nói gì, lần này trực tiếp khóc ra tiếng.

Lương Thần tốc độ cực nhanh chạy ra tòa nhà, đi tới trước xe, mở cửa xe ra, ngồi vào, khởi động xe, liền hỏi: “Hảo Hảo, nói cho anh biết ở nơi nào, hiện tại anh muốn đi tìm em.


Cảnh Hảo Hảo mất khí lực rất lớn, mới ngừng tiếng khóc của mình, âm điệu hết sức oán giận hỏi: “Sao anh vẫn không tiếp điện thoại của em! ! ”
“Thực xin lỗi.

” Lương Thần lo lắng giải thích, sau đó lại mở miệng, hỏi Cảnh Hảo Hảo ở nơi nào.


Cảnh Hảo Hảo ở đầu kia điện thoại, liên tục nức nở vài tiếng, mới gập ghềnh nói: “Em, em, em ở sân, sân bay thành phố Giang Sơn.


! !
Lương Thần ở trong điện thoại trấn an Cảnh Hảo Hảo hai câu, cam đoan anh lập tức đến, Cảnh Hảo Hảo mới ủy khuất vạn phần thỏa hiệp.

Cắt đứt điện thoại, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy tảng đá lớn treo ngược trong lòng rốt cục mới hạ xuống, cô chậm rãi ngồi ở trên va ly hành lý của mình, lúc còn đang suy nghĩ hết thảy ly kỳ giống như là một tuồng kịch, di động trong lòng bàn tay lại vang lên một lần nữa, là Lương Thần gọi tới, cô vừa mới tiếp nghe, liền nhìn thấy cảnh tượng Lương Thần giơ di động, vội vàng nhìn chung quanh đi vào từ cửa vào sân bay.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui