Editor: May
Cảnh Hảo Hảo không dám gọi điện thoại cho Lương Thần, cô sợ di động của mình không điện không liên hệ với Lương Thần được nữa, cho nên liền gửi cho Lương Thần một tin nhắn, sau đó chỉnh di động của mình thành hình thức tiết kiệm năng lượng.
Cô là vì Lương Thần mới đến Thượng Hải, kết quả hiện tại anh đã không còn ở đây, cô ở lại chỗ này cũng không còn ý nghĩa.
Cô không biết khi nào thì Lương Thần mới có thể liên hệ với cô, lại không quen cuộc sống nơi này, Cảnh Hảo Hảo ở ven đường suy nghĩ trong chốc lát, liền đón một chiếc xe taxi trở về sân bay lần nữa.
Cả một đường cô đều là cầm lấy di động, chờ Lương Thần gọi điện thoại lại đây, nhưng đợi cho cô đến sân bay, mua vé máy bay trở về thành phố Giang Sơn, Lương Thần vẫn không có gọi điện thoại về như trước, tâm tình vui sướng vốn có nơi đáy lòng Cảnh Hảo Hảo lập tức trở nên trầm trọng, đáy lòng của cô trở nên vừa kinh vừa sợ, cô cầm vé máy bay, ngón tay đều run rẩy lên.
Lương Thần hẳn sẽ không cứ như vậy, không cần cô chứ! ! Sao anh lại đột nhiên không tiếp điện thoại của cô?
Chẳng lẽ hết thảy thật sự chỉ là một giấc mộng của cô, hiện tại tỉnh mộng?
Hoặc là, sẽ không phải là Lương Thần xuất hiện ngoài ý muốn gì đó chứ! !
Cảnh Hảo Hảo càng nghĩ, trong đầu càng loạn thành một đoàn, rốt cục đợi đến giờ đăng kí, Cảnh Hảo Hảo vội vàng xếp hàng đăng ký.
Ở trước khi máy bay cất canh, Cảnh Hảo Hảo còn chưa có tắt máy, thẳng đến tiểu thư hàng không thúc giục, Cảnh Hảo Hảo vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn thoáng qua màn hình di động, mới chậm rãi tắt máy.
! !
Máy bay bay chưa đến hai tiếng mười lăm phút, trong đầu Cảnh Hảo Hảo đã ảo tưởng ra vô số loại khả năng không tốt, đến cuối cùng, trong lòng bàn tay của cô đều phủ kín mồ hôi.
Cô luôn cho rằng, chính mình là thích Lương Thần, nhưng đến lúc này, cô mới phát hiện, hóa ra chính mình càng thích Lương Thần hơn trong tưởng tượng.
Không, là càng yêu Lương Thần.
Thẩm Lương Niên cũng từng có lúc không liên hệ được, lúc đó, cô cũng không có bối rối hoang mang lo sợ, mất hồn mất vía như vậy.
Cô vẫn nghĩ đến, Thẩm Lương Niên là người cả đời mình yêu nhất, nhưng hiện tại, cô mới hiểu được, thật ra cô và Thẩm Lương Niên một đường đi tới cảm tình như vậy, xen lẫn càng nhiều là tình thân, là loại tình cảm nương tựa lẫn nhau trong cuộc sống bần khốn nhất.
Cô yêu nhất thật ra là Lương Thần! ! Nếu không, cô sẽ không vào lúc biết chính mình yêu Lương Thần, liền tự ti, sợ hãi, kinh hoảng, luống cuống, mà không phải như là lúc trước khi cô và Thẩm Lương Niên cùng một chỗ, cái loại thân thiết này, tự nhiên, thuận lý thành chương, tâm tình bình lặng như mặt nước.
Đúng vậy! ! Cô không tiếp nhận được mất đi Thẩm Lương Niên, anh giống như là khắc tồn tại vào sinh mệnh cô thật sâu, hoàn toàn không thể phai mờ, nhưng Lương Thần cho cô rất nhiều loại cảm xúc Thẩm Lương Niên chưa từng cho cô, rung động, điêu ngoa, tùy hứng, cố tình gây sự.
Mất đi Thẩm Lương Niên, cô sẽ khổ sở, sẽ thương tâm, sẽ nát tâm, giống như là mất đi cha mẹ vậy.
Nhưng hiện tại cô không liên hệ được với Lương Thần, cô phát hiện, trái tim của mình, như là đều dừng nhảy lên bất cứ lúc nào.
! !
Cảnh Hảo Hảo đến sân bay thành phố Giang Sơn, đã là bảy giờ đêm.
Sân bay rất nhiều người, người nhận điện thoại cũng rất nhiều, nói vậy cũng chưa qua đêm bình an và lễ Giáng Sinh mỗi năm một lần.
Cảnh Hảo Hảo khẩn cấp bật điện thoại, lại phát hiện di động của mình, không có cuộc gọi, không có tin nhắn, cái gì cũng không có.
Lương Thần vẫn không để ý cô.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở trong sân bay người đến người đi, trong đầu suy nghĩ miên man rát nhiều, cô lại gọi điện thoại cho Lương Thần lần nữa, vẫn không có người tiếp nghe như trước, cô mượn tiền xu chạy tới nơi có thể nạp điện trong sân bay, bắt đầu nạp điện cho di động của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...