Editor: May
Đợi lúc kết thúc, Cảnh Hảo Hảo sớm đã xụi lơ ở trong lòng Lương Thần, nhắm mắt lại cũng không nhúc nhích.
Di động đặt ở trên tủ đầu giường đúng lúc vang lên, Lương Thần cầm lấy di động, nhìn thấy là Tô Tiểu Tả gọi tới, tiếp nghe, sau đó “ừ” hai tiếng liền chặt đứt điện thoại.
Lương Thần xoay người, tiếp tục ôm Cảnh Hảo Hảo hữu khí vô lực vào trong lòng của mình, vuốt tóc dài của cô, thấp giọng nói: “Hảo Hảo, chuyến bay của anh vào mười giờ, hiện tại phải xuất phát đi sân bay, em muốn ăn cái gì, anh bảongười ta đưa tới đây.
”
Cảnh Hảo Hảo đã mệt đến sức cùng lực kiệt, lật người trong lòng Lương Thần: “Em muốn tiếp tục ngủ.
”
“Được.
” Lương Thần hôn hai gò má cô nói, nói: “Vậy anh bảo người ta đưa bữa sáng tới, đặt ở trong hộp giữ ấm, em tỉnh ngủ, nhớ ăn, trong mấy ngày anh đi công tác, em chiếu cố chính mình thật tốt, nếu có chuyện, có thể trực tiếp liên lạc với thím Lâm.
”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu lung tung, giãy ra từ trong lòng Lương Thần, tìm một tư thế thoải mái.
“Nhớ rõ mỗi ngày phải ăn cơm đúng giờ, hiện tại thời tiết lạnh, nhất định phải giữ ấm, đừng để bị cảm! ! ”
Lúc này Cảnh Hảo Hảo ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Lương Thần cúi đầu, hôn trán Cảnh Hảo Hảo hai cái, mới lưu luyến không rời chuyển dời từ trên người cô ra, sau đó tiến vào trong phòng tắm tắm rửa một lúc, lúc trở về mặc quần áo, nhìn thấy trên phần lớn da thịt lộ ra bên ngoài của Cảnh Hảo Hảo, có từng dấu hôn, ánh mắt Lương Thần hơi lóe lên, đi lên trước, cầm lấy chăn cẩn thận đắp cho Cảnh Hảo Hảo, sau đó vừa đeo caravat, vừa lại hôn lên mái tóc Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, anh đi đây.
”
Cảnh Hảo Hảo giống như ngủ mơ màng gật đầu một cái.
“Hảo Hảo, gặp sau.
” Lương Thần giống như đùa dai cúi đầu, cắn cổ thon dài của Cảnh Hảo Hảo một chút, chọc cho cả người vừa mệt vừa buồn ngủ của Cảnh Hảo Hảo run rẩy một chút, liền tức giận bắt lấy gối đầu bên cạnh đánh về phía Lương Thần.
Lương Thần vươn tay nhận lấy, cúi đầu nặng nề cười hai tiếng, lần nữa đặt gối đầu về vị trí ban đầu, sau đó liền hăng hái đi công tác.
! !
Cảnh Hảo Hảo lại tỉnh lại, đã là một giờ chiều.
Cảnh Hảo Hảo bò dậy từ trên giường, mở hộp giữ ấm ra, nhìn thấy bên trong là thức ăn Lương Thần đã chuẩn bị tốt trước cho cô, đáy lòng hơi cảm giác được một tia ấm áp.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa đúng, ấm dào dạt chiếu toàn bộ vùng đất, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trước bàn ăn, lúc ăn cháo, đáy lòng mạc danh kỳ diệu hiện lên một tia thương cảm.
Cô không biết! ! cảm giác cô được Lương Thần cưng chiều như hiện tại vậy, rốt cuộc có thể duy trì bao lâu.
Cô không có tin tưởng, không có nắm chắc với tương lai của mình và Lương Thần, luôn cảm thấy có thể bể tan tành bất cứ lúc nào.
Chính là cho dù biết, có lẽ cuối cùng có thể không có kết quả, cũng đã trải qua một lần tình yêu thảm bại, nhưng cô vẫn sửa không được sau khi yêu một người, liền hận không thể làm chút tật xấu cho anh.
Cảnh Hảo Hảo nhìn kiện áo sơ mi mình mua cho Lương Thần trên sô pha, nghĩ nếu anh đã biết phần lễ vật này, khẳng định ngày lễ giáng sinh đó sẽ không có cảm giác kinh hỉ, cô có thể lại cho anh thêm một kinh hỉ lớn hơn.
Cảnh Hảo Hảo ăn cơm vẫn nghĩ chính mình nên cho Lương Thần thêm một kinh hỉ như thế nào, đợi khi cô sắp ăn xong, cô đột nhiên bẻ ngón tay tính toán một chút, sau đó liền chợt tiến vào phòng ngủ, bật máy tính lên, liên hệ bác sĩ bệnh viện nhân dân một chút, hẹn lúc ba giờ chiều, đi bệnh viện làm kiểm tra, làm giải phẫu tháo vòng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...