Editor: May
Lương Thần nghe câu này, động tác cõng Cảnh Hảo Hảo đi đường hơi dừng một chút, đứng ở tại chỗ, anh quay đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Cảnh Hảo Hảo chôn hai gò má trên vai Lương Thần, ấp a ấp úng hồi lâu, mới giọng nói rầu rĩ nói ra biểu hiện tựa hồ luôn cố tình gây sự trong mấy ngày nay một lần, sau đó bổ sung một câu: “Lúc em đùa giỡn tính tình như vậy, có phải anh cảm thấy đặc biệt ủy khuất, đáy lòng đặc biệt khổ sở không?”
Hóa ra cô gái nhỏ là vì chuyện này, mới đột nhiên liền cảm xúc nặng nề như vậy, Lương Thần nhịn không được cúi đầu cười hai tiếng, tiếp tục kéo Cảnh Hảo Hảo lên trên lưng, mở bước chân thong thả, tiếp tục đi về phía trước: “Hảo Hảo, em theo anh cùng một chỗ, không cần giống như người kia, mình vui vẻ như thế nào, liền làm như thé đó.
”
Cô nhìn thấy thần thái không rõ ràng của anh, lại nghe được một chút nghiêm túc trong lời nói của anh.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo ấm áp, qua một lát, vẫn mang theo vài phần không xác định mở miệng lần nữa, hỏi: “Lương Thần, anh thật sự không cảm thấy em như vậy rất quá đáng à?”
“Không cảm tâấy.
” Lương Thần không có chần chờ gì trả lời, trong giọng nói mang theo mười phần dung túng.
Cảnh Hảo Hảo cong môi cười cười, ôm cánh tay Lương Thần lại nắm thật chặt, sau đó nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, vẫn mang theo vài phần bất an thuần túy mở miệng, giọng nói tinh tế nói: “Nhưng chính em cảm thấy em như vậy có chút cố tình gây sự, không đủ rộng lượng, không đủ hiền lành, không biết chăm sóc người, còn không có tri thức hiểu lễ nghĩa! ! ”
“Hảo Hảo.
” Lương Thần mở miệng cắt đứt lời nói Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo ngậm miệng, đợi trong chốc lát, anh nghe được giọng nói Lương Thần, mang theo vài phần nghiêm túc truyền đến: “Anh tìm là một người yêu, anh muốn dùng tâm đi yêu một người, không phải là một bảo mẫu.
”
Cảnh Hảo Hảo bị anh chận đến trong khoảng thời gian ngắn có chút nói không nên lời, tay ôm cổ anh của cô hơi giật giật, sau đó có chút lo lắng không đủ nói: “Anh không cần, nhưng người khác sẽ nói! ! ”
“Phụ nữ của anh, làm sao đến phiên bọn họ khoa tay múa chân.
” Lương Thần hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo mười phần cao ngạo.
Lời nói tràn ngập khí phách như vậy, còn hơn trăm ngàn ngôn ngữ lời ngon tiếng ngọt, làm cho đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, như là đổ mật, ngọt ngào chán ngấy.
Cảnh Hảo Hảo không có lên tiếng, Lương Thần cũng không nói chuyện, hai người cứ im lặng đi trong chốc lát như vậy, giọng Lương Thần, ở ánh đèn tuyết trắng ban đêm, chậm rãi chậm rãi truyền đến: “Hảo Hảo, em là người phụ nữ đầu tiên anh muốn cưng chiều như vậy, cũng là một người duy nhất.
”
Trong cổ họng Cảnh Hảo Hảo như là chận cái gì đó, không lên không xuống.
Cô có thể tin tưởng anh sao? Cô có thể xem tình yêu thất bại của Thẩm Lương Niên và cô kia là một lần ngoài ý muốn, tin tưởng mình còn có tốt đẹp mới ư?
Cảnh Hảo Hảo dùng sức nuốt nuốt nước miếng, mới cong môi, cười nói an nhàn nói: “Lương Thần, anh như vậy sẽ chiều hư em.
”
“Vậy chiều hư đi, dù sao cả đời này, chỉ có một lần cơ hội nuông chiều không ranh giới như vậy, cho nên Hảo Hảo, em nhất định phải để cho anh có cơ hội tiêu hao vô cùng nhuần nhuyễn này.
”
Nhìn một chút, đây là một người đàn ông như thế nào.
Lúc khí phách, giống như toàn thế giới đều bị anh dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Lúc nhu tình, giống như người toàn thế giới đều vì anh mà trở nên ấm áp.
Lúc Cảnh Hảo Hảo mười tuổi, gặp Thẩm Lương Niên, cô nghĩ rằng đã gặp hạnh phúc tốt đẹp nhất bên trong cả đời mình.
Nhưng mười năm sau, cái gọi là hạnh phúc tốt đẹp đó lại cho cô một tai họa trí mạng nhất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...