Editor: May
Cảnh Hảo Hảo đặc biệt bảo trì bình thản gật gật đầu “ừ” một tiếng với Lương Thần, không có chút ý tứ muốn mở miệng muốn nói cho anh biết lễ vật này là tặng cho ai.
Lương Thần nhìn không chớp mắt lái xe đi trong chốc lát, cuối cùng rốt cục vẫn là bại trận, quay đầu, mở miệng hỏi Cảnh Hảo Hảo: “Tặng cho ai?”
Rốt cục vẫn là hỏi ra rồi! !
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo cười nở hoa, nghĩ đến hiện tại anh đã biết lễ vật là cái gì, nếu lại nói cho anh biết tặng cho ai, vậy chính mình chọn lựa lễ vật nửa ngày, đến ngày lễ giáng sinh đó thật sự không còn quá ý nghĩa, vì thế liền lắc lắc đầu với Lương Thần, cong mặt mày nói: “Em không nói cho anh.
”
Thật ra đàn ông Cảnh Hảo Hảo quen biết cũng không nhiều, mà có thể khiến cho cô tặng áo sơ mi, trừ bỏ Thẩm Lương Niên thì chính là anh.
Trong đoạn thời gian gần đây, anh gần như không có nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên từng có tiếp xúc gì, đáy lòng anh có một chút lòng tin, lễ vật này rất có thể là tặng cho anh.
Nhưng anh nghĩ đến, mười năm của Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, nghĩ đến sau khi Thẩm Lương Niên đêm hôm khuya khoắc đi tìm Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo trở nên rất thất hồn lạc phách, đáy lòng anh cũng không phải quá nắm chắc.
Lương Thần không biết rốt cuộc khi nào thì Cảnh Hảo Hảo mới có thể tặng lễ vật ra, công bố đáp án.
Nhưng anh vừa nghĩ đến lễ vật này có 50% khả năng là tặng cho Thẩm Lương Niên, tâm tình Lương Thần liền trở nên nặng trịch lên, anh khắc chế không được thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, mỗi một lần đều là há miệng, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Cảnh Hảo Hảo thu hết phản ứng của Lương Thần vào đáy mắt, nâng tay lên hơi che lại khóe môi của mình, nhịn không được bật cười.
Bên trong xe một mảnh im lặng, bởi vì lễ vật kia, lực chú ý lái xe của Lương Thần trở nên có chút không tập trung, trên đường đi lúc quẹo vào sân vận động, suýt nữa đụng vào đuôi xe phía trước.
Cảnh Hảo Hảo bởi vì Lương Thần thắng gấp, thân thể hơi nghiêng về phía trước một chút, sau đó lấy một viên trái cây khô ra, nhét vào miệng Lương Thần: “Lái xe cho tốt.
”
Lương Thần không nói gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, thuần thục điều khiển xe, nhìn như thật sự đang lái xe thật tốt, nhưng trong đầu sớm đã bay tới xa xa.
Lúc sắp đến gần sân vận động, di động Lương Thần vang lên, Cảnh Hảo Hảo liếc hai mắt, là Tô Tiểu Tả gọi tới, hẳn là trong công ty có việc.
Nhưng Lương Thần lái xe, đối mặt với tiếng chuông này, lại vẫn luôn bày ra một bộ dáng thần thái thờ ơ.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nâng tay lên, vỗ vỗ bả vai Lương Thần: “Điện thoại.
”
Lúc này Lương Thần mới kéo tinh thần, nhìn thoáng qua biện hiện cuộc gọi tới trên màn hình điện thoại di động, không có phản ứng nào tiếp tục ngẩng đầu nhìn phía trước.
“Không gọi lại sao?”
“Không phải em nói lái xe thật tốt ư?”
Cảnh Hảo Hảo lập tức trở nên có chút nghẹn lời.
Xe vững vàng dừng ở bãi đỗ xe sân vận động, lúc Lương Thần buông tay phanh ra, theo thói quen xuyên qua kính chiếu hậu lại nhìn thoáng qua lễ vật kia, đáy lòng lo lắng một trận, xoay qua nói một tiếng “Đến” với Cảnh Hảo Hảo, sau đó liền đẩy cửa xe ra, cả người bước ra bước chân, lúc này mới phát hiện chính mình lại có thể không có cởi bỏ dây an toàn.
Lương Thần cau mi tâm xoay thân, rút dây an toàn ra, sau đó mở cửa xe, lấy khăn quàng cổ và mũ của Cảnh Hảo Hảo, ngón tay đúng lúc đụng phải túi giấy đựng áo sơ mi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...