Giao thông ở thành phố Giang Sơn vào ban đêm, không nhưtắt nghẽn như ban ngày, chỉ cần chạy 1 lúc, xe liền từ chung cư chạy đến khu thương mại.
Mắt Lương Thần không ngừng quét về phía Cảnh Hảo Hảo đang nghiên đầu nhìn ra cửa sổ, anh dễ dàng phát hiện, cô cả người khẩn trương, hai chân khép chặt , ngón tay theo bản năng nắm thành quyền.
Xe của Lương Thần, cuối cùng chạy đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Tứ Quý khách sạn.
Cảnh Hảo Hảo nhìn cảnh tượng quen thuộc, cả người, nháy mắt run rẩy, chuyện cũ đêm đó, hiện lên rõ ràng trong đầu Cảnh Hảo Hảo, hai tay cô gắt gao ôm ấy ngực, kìm nén cảm xúc bất an.
Anh mang cô tới nơi này! ! Chẳng lẽ muốn! !
Cảnh Hảo Hảo có chút không dám đi suy nghĩ tiếp, sắc mặt cô tái nhợt nhìn Lương Thần thuần thục đem xe đỗ tại khu vực VIP.
Lương Thần rút chìa khóa, đẩy ra cửa xe, nhìn thoáng Cảnh Hảo Hảo còn ngây ngốc ngồi trong xe, hướng về phí cô nói:“Xuống xe.
”
Cảnh Hảo Hảo nuốt nước miếng, qua vài giây mới nâng taymở cửa xe.
Lương Thầnxuống xe, trực tiếp đi đến thang máy, không quay đầu lại nói với Cảnh Hảo Hảo:“Đuổi theo nhanh chút.
”
Vừa nói, vừa nghe tiếng đóng cửa từ phía sau truyền đến, đưa lưng về phía Cảnh Hảo Hảo giơ lên chìa khóa xe trong tay, khóa xe.
Lương Thần vào thang máy, nângtay, lười nhác ấn “Mở”, đợi cho Cảnh Hảo Hảo đi đến trước mặt mới mở miệng hỏi:“Em ăn tối chưa?”
“Hả?” Cảnh Hảo Hảo trố mắt, ngẩng đầu nhìn Lương Thần, có chút không rõ anh đột nhiên hỏi cô những lời này là ý gì?
“Theo tôi đi ăn một chút.
” Lương Thần nói xong, tùy tay bấm thang máy lênTầng 1, nghiêng đầu liếc nhìn Cảnh Hảo Hảo, phát hiện làn da của cô phấn nộm, giống như là trứng gà bốc, trơn bóng nhìn thấy lỗ chân lông.
! !
Lương Thần dẫn Cảnh Hảo Hảo đi ra phía saukhách sạn Tứ Quý, trực tiếp rẽ vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, đi được năm phút là đếntrước của một nhà hàngdưới dáng vẻ của một tiệm ăn gia đình.
Người phục vụ nhà hàng nhìn thấy Lương Thần đến, liền nhiệt tình đưa Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đến một nhã gian.
Lương Thần trực tiếp đem thực đơn đưa đếntrước mặt Cảnh Hảo Hảo, giương mắt nói:“Emăn gì?”
Lúc này Lương Thần, cả người thoạt nhìn có chút ôn hòa, thậm chí mặt mày đều giãn ra, dù vậy, ánh mắt anhôn hòa vẫn là làm cho Cảnh Hảo Hảo có chút khẩn trương.
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu, nói:“Tôi không đói bụng.
”
Dừng một chút, Cảnh Hảo Hảo còn nói:“Lương tổng, anh tìm tôi đến đây, có chuyện gì? Tôi không thể ra ngoài lâu được! ! ”
Lương Thần nghe nói như thế, liền không hỏi khẩu vị của Cảnh Hảo Hảo, cũng không nhìn thực đơn, liền theo sở thích của bản thân gọi vài món và hai chén cơm.
Món ăn được đưa lên rất nhanh, nhìn như bình thường một quán ăn gia đình nhỏ nhưng Cảnh Hảo Hảo lại liếc mắt một có thể thấy được, món ăn nơi này so với khách sạn 5 sao tốt hơn rất nhiền.
Chỉ tiếc, cô một chút khẩu vị cũng không có.
Mà ngồi ở nàng đối diện Lương Thần, khẩu vị lại vô cùng tốt, cầm đũa, đối với một bàn mỹ thực lại ănkhông nhanh không chậm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...