Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn quên chân mình còn bám trên người Lương Thần, cô đột nhiên thả ra như vậy, khiến cho cả người không hề có dấu hiệu ngửa ra sau, cũng may Lương Thần tay mắt lanh lẹ kéo hông của cô lại, nhưng cô lại giống như chạm phải điện cao thể, sợ run cả người, liền để hai chân xuống, dùng sức đẩy Lương Thần ra, cũng không quay đầu lại chạy về phía cửa quán bar.
Lương Thần đứng ung dung ở tại chỗ, nhìn bóng dáng chạy vội của Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng cong môi lên, sau đó liền nói với người một bên: “Quên đi, không phá hủy quán bar này.
”
! !
Lương Thần cùng một nhóm người đi ra từ trong quán rượu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng cô đơn ở ven đường.
Lương Thần còn chưa đi đến trước xe, liền bấm mở xe trước, Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng kéo cửa xe ra chui vào.
Lương Thần nói lời tạm biệt với đám người, liền đi lên xe theo, anh vừa ngồi vào, Cảnh Hảo Hảo liền lập tức quay đầu, nhắm hai mắt lại về phía ngoài cửa sổ, bộ dáng giả vờ ngủ.
Lương Thần cũng không vạch trần cô, trực tiếp khởi động xe.
Lúc xe nhanh chóng chạy đến cửa biệt thự giữa sườn núi, Lương Thần đúng lúc bắt được Cảnh Hảo Hảo xuyên qua kính chiếu hậu đang nhìn trộm mình, cả người liền câu môi cười khẽ một chút.
Ai ngờ, giây tiếp theo Cảnh Hảo Hảo liền vươn tay, cầm lấy cánh tay anh, vỗ vỗ cửa xe.
Lương Thần nghiêng đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, kết quả còn chưa nói ra, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên liền khom người, “ọe” một tiếng, ói ra.
Nhất thời, toàn bộ trong xe, nháy mắt liền tràn ngập một tầng mùi rượu gay mũi.
Đã về đến cửa nhà, cô lại không thể chịu đựng một chút ư?
Mệt anh còn tưởng rằng cô là lén nhìn anh, té ra là! ! uống nhiều rượu, muốn ói, mới nhìn anh! !
Lương Thần vừa nghĩ đến vừa rồi mình tự mình đa tình, nhịn không được liền căm tức một trận, nghiêng đầu, vừa định nói Cảnh Hảo Hảo, ai ngờ, cả người cô không ghét bỏ bẩn, lập tức vô tình ngã ở trên nơi nôn ra, không có động tĩnh.
Lương Thần có chút không đành lòng nhìn hình ảnh như vậy, xoay đầu, nâng tay lên, hạ cửa kính xe xuống, sau đó chịu đựng cả xe có một mùi khiến người ta buồn nôn, hung hăng giẫm chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trong biệt thự.
Giẫm dừng ngay, Lương Thần khẩn cấp xuống xe, vừa kéo giọng hô hai tiếng “Thím Lâm”, vừa vòng sang ghế lái phụ, túm Cảnh Hảo Hảo từ bên trong ra.
Thím Lâm và vài người hầu vội vàng chạy tới từ trong nhà, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo một đầu tóc dơ bẩn, lập tức vươn tay muốn tiếp nhận Cảnh Hảo Hảo mê man: “Thần thiếu gia, hiện tại tôi mang Cảnh tiểu thư đi tắm rửa.
”
“Cút cút cút! ! ” Lương Thần run rẩy tay, đuổi một đám người hầu đi, chỉ vào một xe mùi khó ngửi, nói:“Chạy nhanh tìm người rửa sạch xe này cho tôi! ! Thật sự là ghê tởm muốn chết!”
Sau đó cũng không ghê tởm dơ dáy bẩn thỉu trên người Cảnh Hảo Hảo, liền xoay ngang ôm lấy cô, đi vào nhà.
Hơi rượu của Cảnh Hảo Hảo xông lên lần thứ hai, cả người say đến hoàn toàn mê man, Lương Thần ôm cô vào phòng tắm, mất sức lực nửa ngày, sững sờ không biết cởi quần áo, cuối cùng trực tiếp dứt khoát xé quần áo thành hai nửa.
Lương Thần lấy hai nửa quần áo từ trên người Cảnh Hảo Hảo xuống, trực tiếp ném tới trong thùng rác bên cạnh, xoay người, vừa định chỉnh nước ấm cho Cảnh Hảo Hảo, chợt nghe được Cảnh Hảo Hảo thì thầm trong miệng nói gì đó.
“Hửm?” Lương Thần lên tiếng, cúi đầu, tiến tai đến cạnh Cảnh Hảo Hảo, lại nghe được Cảnh Hảo Hảo thì thào hô “Lương Niên, Lương Niên! ! ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...