“Chúng tôi còn tra được Kim tiểu thư ở bệnh viện sanh hạ một bé trai, đặt tên là Kim Kiều Kiều. Cô ấy cũng không có chồng, hành tung cũng rất bất định, một lần biến mất là khoảng mấy tháng, đứa bé là do Vương gia chăm sóc. Cho đến hai năm trước, cô đột nhiên kết thúc cuộc sống phiêu bạc đó, thay đổi có quy luật, thường cách khoảng mấy ngày thì về nhà một lần.”
Nghe đến đó, trên căn bản Lữ Trị đã có thể khẳng định, Kiều Kiều chính là con trai của anh. Vương Triêu Quân, tên khốn kia lừa anh!
Tiểu Ốc chẳng những còn sống, lại còn sinh cho anh một đứa con trai!
Anh không tìm được Tiểu Ốc, nhưng anh nghĩ Vương Triêu Quân có thể!
Lúc Lữ Trị tìm tới Vương Triêu Quân, anh ta cũng biết chuyện đã bại lộ: “Nói đi! Anh điều tra được cái gì?"
Lữ Trị đi tới, nện cho anh ta một cú ngã xuống đất: “Khốn kiếp, anh vì sao gạt tôi! Cô ấy rõ ràng còn sống, anh cư nhiên lừa gạt tôi cùng Tiểu Ốc. Có phải do cô ấy mất trí nhớ, cho nên anh không nói cho cô ấy biết sự tồn tại của tôi. Anh lại còn lừa cô ấy, nói cô ấy là em gái anh, tại sao, anh muốn cô ấy ngay cả người nhà cũng không có sao?"
Thật ra thì Lữ Trị hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Triêu Quân ,nhưng anh ta không có tránh cũng không có đánh trả. Một quyền này, là anh nên gánh, bởi nếu như không phải do anh, có lẽ Tiểu Ốc cùng Lữ Trị đã sớm kết hôn, nhưng anh cũng có lý do. Vương Triêu Quân lấy tay sờ vết máu ở khóe miệng, đứng dậy từ dưới đất nhìn Lữ Trị nói: “Uh, tôi là tên khốn! Tôi lừa anh, nhưng tôi không hy vọng cô ấy sống không hạnh phúc, gia đình của anh có thể tiếp nhận cô ấy sao? Tại sao đoạn thời gian đó anh không gặp cô ấy? Điều này làm cho tôi rất sợ, tôi sợ cô ấy bị tổn thương. Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy bị bất cứ thương tổn gì."
Lữ Trị tức giận, kéo ống quần cho hắn nhìn: “Cũng bởi vì cái này? Khi đó tôi bị thương, vừa ra ngoài thì gặp tai nạn, mặc dù đã làm xong giải phẫu nhưng bác sĩ nói tôi có thể bị liệt cả đời, anh nói tôi phải làm thế nào? Tôi không muốn cô ấy cả đời phải chăm sóc ột phế nhân. Tôi muốn đợi cô ấy làm nhiệm vụ trở lại, tôi cũng đợi lúc mình bình phục rồi nói cho cô ấy biết. Không tin, anh xem chân của tôi. Nhà tôi như thế nào, anh không cần phải lo lắng, chuyện nhà tôi, tôi có thể thuyết phục bọn họ. Tôi có kinh tế độc lập, tôi có thể cho Tiểu Ốc một mái nhà."
“Thật xin lỗi, tôi không biết." Vương Triêu Quân nói. Anh thật không biết Lữ Trị xảy ra tai nạn xe cộ.
“Chỉ là vì vậy, anh lại cho cô ấy thân phận mới, làm cho cô ấy ngay cả người nhà cũng quên sao? Tôi cảm thấy anh không phải là người như vậy, anh nói cho tôi biết tại sao. Tại sao anh lại nói cô ấy là em gái anh?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...